Tĩnh Nguyệt - Chương 28 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (5)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:30:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Bạch ở cuối trấn, đình viện san sát, tường cao ngói cong, xa hoa bậc nhất nơi . càng tiến gần, khí càng âm u, lặng quạnh đến rợn , như thể từng viên gạch cũng ngấm đầy oán khí.
Tư Nguyệt đưa thư giới thiệu dấu của Hầu phủ, lạnh nhạt :
“Chúng tới thăm khám cho Nhị phòng thiếu gia.”
Người hầu tiếp nhận, nét mặt cung kính, chẳng giấu nổi vẻ mệt mỏi. Vừa dẫn đường, thì thào than thở:
“Từ ngày tiểu thư nhà Nhị phòng mất, thiếu gia thì ôm bệnh triền miên… lão gia Nhị phòng cũng chẳng trụ nổi, ngã gục nhanh thôi. Cái nhà , giờ chỉ còn tiếng thở than.”
Con đường lát đá dẫn tới một sân rộng. Viện tử trang hoàng xa hoa, màn gấm t.h.ả.m gấm phủ kín, nhưng bên trong tử khí trùng trùng, lạnh lẽo đến mức khó thở.
Người hầu run run :
“Thiếu gia năm nay mười lăm, nhưng vì chuyện năm xưa… thể trông chỉ như mười hai.”
Cửa phòng đẩy , mùi tanh lạnh xộc thẳng mũi.
Một thiếu niên gầy guộc khòng giường, sắc mặt trắng bệch như giấy, mắt sâu hốc, ánh u tối rình rập chẳng khác nào loài rắn độc.
Tiếng xoạt vang lên – từ gầm giường, một con trăn khổng lồ lao , lưỡi đỏ thè , uốn lượn như nuốt chửng cả căn phòng.
Người hầu hét thảm, quỵ xuống, bò rên, miệng lắp bắp:
“Đừng trách… chỉ lệnh… của …”
Hắn run lẩy bẩy đóng sập cửa từ bên ngoài, bỏ mặc họ trong gian phòng nặng mùi tử khí.
Tư Nguyệt vẫn yên, ánh mắt lạnh băng. Nàng chỉ nhấc một tay, năm ngón siết chặt — tiếng rắc giòn vang, con trăn to lớn run bần bật ngã vật xuống, hôn mê bất động.
“Con trăn …” giọng nàng bình thản, “e rằng nuốt ít hầu và y sư .”
Thiếu niên giường run rẩy, mắt trợn đỏ lòm, giọng khò khè mà dữ tợn:
“Các ngươi… bác … bác sẽ g.i.ế.c sạch các ngươi!”
Tư Nguyệt bước thẳng đến, hề chần chừ, bàn tay giáng xuống một cái tát. Tiếng da thịt nảy vang lên trong phòng tối.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Từ Tĩnh ở phía cau mày:
“Không … là bản tính vốn ác… do lớn dung túng mà thành?”
Thiếu niên gào rú, nhưng nhận thêm một tát nữa, đôi mắt trợn trừng dần khép , ngã vật xuống hôn mê.
Tư Nguyệt lắc đầu, thở khẽ:
“Kẻ … đáng cứu.”
Nói , nàng rút một viên gỗ tròn nhỏ, khắc phù văn mờ nhạt. Nàng đặt thẳng lên vết thương sâu hoắm nơi n.g.ự.c trái thiếu niên.
Linh khí tuôn tràn, phong kín mạch tim. Hơi thở u ám quanh cơ thể dần chặn , yêu độc nhất thời còn lan ngoài.
Tư Nguyệt thu tay về, mắt ánh lên tia lạnh lẽo:
“ để tìm hiểu rõ hơn về Thủy yêu… tạm thời giữ .”
Trong căn phòng tĩnh mịch, gió đêm len qua khe cửa, mang theo tiếng kẽo kẹt rợn , như thể cả sân viện đang thì thầm đầy oán hận.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-28-kinh-hoa-thuy-nguyet-5.html.]
Hai bước khỏi phòng, đám hộ vệ chực sẵn ngoài cửa liền biến sắc, kẻ thì run rẩy, kẻ thì giật lùi, ánh mắt như thấy quỷ hiện hình. Có kẻ lắp bắp hét to cả bọn xô chạy gọi .
Chẳng mấy chốc, Đại phòng nhà họ Bạch dẫn ùa đến. Ban đầu, bọn họ hằm hằm định bắt vạ, miệng ngừng quát tháo, Tư Nguyệt và Từ Tĩnh loạn khiến thiếu gia phát bệnh.
khi bước , thấy thiếu niên giường sắc mặt thoáng hồng hào, thở cũng bình hơn, cả đám đồng loạt sững . Sự hung hăng ban nãy biến mất, bằng vẻ ngạc nhiên khó tin.
“Chuyện …” Quản gia Đại phòng khỏi kinh ngạc, lập tức sang tươi , giọng hạ hẳn xuống, “Thật là kỳ duyên. Xin mời hai vị nghỉ ngơi, lão gia nhất định sẽ khoản đãi.”
Chỉ trong khoảnh khắc, khí trong sân chuyển biến hẳn. Người hầu vội vã dọn dẹp, bày biện tiệc rượu, tiếp đãi hai như khách quý.
Trong yến tiệc, Bạch gia chủ bước . Đó là một lão nhân quắc thước, râu tóc điểm sương, ánh mắt trầm sâu, khí chất uy nghiêm mà âm trầm khó lường. Từ Tĩnh thầm nghĩ, đúng là khí độ của gia chủ của một gia tộc lớn.
Ông nâng chén, cất giọng nặng nề:
“Nhà họ Bạch hiếm con cháu. Nhị phòng hai đứa sinh đôi, vốn tưởng là phúc trời ban. Ai ngờ nay một đứa c.h.ế.t thảm, một đứa nửa sống nửa tàn… Thật chẳng khác gì trời tuyệt đường hương hỏa.”
Ông thở dài, thẳng Tư Nguyệt và Từ Tĩnh:
“Nếu hai vị thể lưu vài ngày, tiếp tục trị liệu cho thằng bé, ân tình Bạch gia bao giờ quên. Về thù lao… hai vị cứ yên tâm, tuyệt sẽ bạc đãi.”
Tư Nguyệt chỉ gật đầu lạnh nhạt, nhiều.
...
Đêm đó, hầu đưa họ tới sắp xếp phòng nghỉ. Hai gian phòng cạnh , đèn lồng treo lặng lẽ trong gió.
Đứng cửa, Từ Tĩnh còn định cất lời, nhưng Tư Nguyệt xoay lưng, chẳng thèm chào, chỉ vội vã phòng, đóng cửa cái “cạch”.
Thiếu niên khẽ bật khổ, gương mặt ánh lên một nét bất lực, cũng đẩy cửa tiến phòng .
...
Sáng hôm , khi Tư Nguyệt tỉnh dậy, bước hiên thì thấy Từ Tĩnh xuống ở bậc thềm, thong dong c.ắ.n hạt dưa cùng mấy gia nhân.
Đám gia nhân c.ắ.n hạt, thở than:
“Nhà họ Bạch mấy năm nay tiêu điều, tiền thì càng lúc càng nhiều, mà con cháu thì… càng ngày càng mỏng dần.”
Từ Tĩnh tỏ vẻ gì, chỉ lẳng lặng châm t.h.u.ố.c cho họ. Mùi hương nhè nhẹ tỏa , khiến mấy ngạc nhiên khen ngợi:
“Thuốc thơm quá, dễ chịu thật.”
Rít t.h.u.ố.c họ bớt dè dặt, buột miệng thêm:
“Bạch gia chủ cả đời hiếm muộn, khó khăn lắm mới một đứa con trai… mà mấy năm cũng vong mạng.”
Một khác ghé sát, hạ giọng thì thào:
“Chẳng cũng là báo ứng . Bạch gia chủ bạc đãi – đứa nhỏ – nên cả nhà mới gặp quả báo như .”
Nói xong, cả đám mới chợt nhận lỡ lời, hoảng hốt. Họ vội xòa, kiếm cớ dậy, lục tục tản .
Từ Tĩnh chỉ yên vẫy tay chào, như thể chẳng thấy gì.
Tư Nguyệt dựa cột, ánh mắt dõi xuống .
khi ngẩng lên, đối diện cái của nàng, gương mặt thiếu niên vẫn bình thản, hề lúng túng.
Hắn lẳng lặng thu dọn bàn ghế, bày một đĩa chè ngọt lên bàn, đẩy về phía nàng:
“Ăn chút gì .”