Tĩnh Nguyệt - Chương 27 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (4)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:29:06
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , đoàn xe lăn bánh rời khỏi Hầu phủ.

Tư Nguyệt và Từ Tĩnh cùng chung một cỗ kiệu. Bầu khí gượng gạo bao trùm, chẳng ai dám đối phương, chẳng ai một lời. Chỉ tiếng bánh xe nghiến mặt đường, từng nhịp đều đặn mà nặng nề.

Chu Mục Thanh ở Hầu phủ, tiếp tục điều tra Tụ Hương Lâu. Hoan Hỉ thì vẫn biệt tăm, chẳng rõ bay về hướng nào.

Đến Bồ Đề trấn, hai bước xuống trong tiếng rao hàng vang vọng giữa con đường quen thuộc.

Tư Nguyệt né tránh bàn tay Từ Tĩnh đưa để giúp nàng xuống kiệu. Tay sững trong .

Một vị phụ nhân bán kẹo kéo thấy nàng, bất chợt sững , mẹt kẹo tay rơi xuống đất lăn lóc.

Bà vội lao , ôm chầm lấy Tư Nguyệt, nước mắt lăn dài:

“Tư Tư! là con . Để xem… lớn thế . Những năm qua, con chịu nhiều khổ sở lắm ?”

Tư Nguyệt dịu dàng vòng tay ôm , giọng nhỏ nhẹ mà chắc nịch:

“Con khổ , Bình nương.”

Bình Nương sụt sùi, lau nước mắt gật đầu liên hồi:

“Tốt, lắm… Con bình an là .”

Rồi ánh mắt bà rơi xuống Từ Tĩnh cạnh, bèn nắm tay , hỏi vội vàng với nụ lẫn nước mắt:

“Đây… là phu quân của con ?”

Mặt Tư Nguyệt thoáng đỏ lên, nàng lắc đầu:

“Không… chỉ là một vị bằng hữu thôi.”

Từ Tĩnh khẽ , cúi đầu chào, gì thêm.

Tư Nguyệt sang, chợt nhận mấy tháng nay, Từ Tĩnh cao lớn hẳn, gương mặt cũng thêm phần nghiêm nghị.

Nàng vội vàng đưa tay kéo lọn tóc che vành tai đang đỏ bừng, .

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Một vài lớn tuổi trong trấn cũng lục tục kéo đến. Họ mừng rỡ, xúc động nàng, gọi tên mật như năm nào. Tư Nguyệt lượt trao cho mỗi một hộp gỗ nhỏ.

Mọi mở , ai nấy đều sững . Món quà bên trong đúng là thứ họ từng yêu thích khi xưa. Hốc mắt họ chợt cay xè, giọng run run:

“Hóa … con vẫn nhớ đến bọn …”

Nước mắt chảy xuống, rơi những nếp nhăn hằn sâu của tháng năm, khiến cả góc chợ phút chốc lặng .

...

Bình Nương vui mừng kéo hai về nhà.

Sân viện nhỏ đơn sơ, mái ngói loang lổ nhưng quét tước sạch sẽ. Dưới tàng cây trứng cá, một thiếu phụ trẻ đang ôm đứa bé, mỉm chào khách.

“Đó là con gái ,” Bình Nương giới thiệu, giọng rạng rỡ, “nó gả ngay sát vách thôi, giờ cũng con .”

Tư Nguyệt mỉm đáp , trong lòng ấm áp một thoáng.

Ba chuyện trò, Bình Nương nhiều chuyện cũ. Giọng bà dần nghẹn :

“Từ ngày trấn Đại bàng yêu quấy phá… Ta quên , phụ con và cả Dã Tử cũng mất trong ngày …”

Nói đến đây, mắt bà hoe đỏ, cầm tiếng thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-27-kinh-hoa-thuy-nguyet-4.html.]

“Sau đó, Bồ Đề trấn càng ngày càng bất . Yêu vật tác quái, mà cũng như hóa điên. Đám trẻ con càng lúc càng nghịch ngợm, gây họa.”

Tư Nguyệt lặng lẽ , chờ một thoáng mới hỏi:

“Gần đây… chuyện gì đặc biệt , Bình Nương?”

Bà gật gù, nhớ :

“Có, mới gần đây thôi, đám trẻ điên cuồng đẩy một con bé xuống sông. Thật tai hại… May mà cứu , chứ thì t.h.ả.m như mấy năm .”

“Mấy năm ?” Tư Nguyệt nhíu mày.

“Phải,” Bình Nương tiếp lời, “Khi , cha nhảy xuống cứu con, nước cuốn chết. Người đau lòng quá, cũng phát điên mà lao xuống theo…”

Căn phòng chợt lặng .

Bình Nương hít một dài, khẽ chép miệng:

“Sau đó cũng báo ứng. Hai đứa sinh đôi gây chuyện năm , một đứa yêu moi tim, c.h.ế.t thây; một đứa còn sống thì cũng chỉ thoi thóp.”

Tư Nguyệt và Từ Tĩnh khẽ liếc , ánh mắt cả hai đồng thời trầm xuống.

Bình Nương như chợt nhớ , hạ giọng tiếp:

“Mà… hai đứa đó là con cháu nhà họ Bạch. Chính cái nhà mà mẫu Dã Tử ngày gả vu tội tư thông mà dìm c.h.ế.t đó.”

Không khí trong gian nhà phút chốc nặng như chì. Chẳng ai thêm lời nào.

Bữa cơm chiều đạm bạc, chỉ rau dưa và ít cá kho, nhưng Bình Nương vẫn nhiệt tình khoản đãi khách.

...

Ăn xong, Tư Nguyệt và Từ Tĩnh từ biệt, men theo con đường lát đá hướng về phía nhà họ Bạch.

Đi ngang một lối khuất, Tư Nguyệt bất ngờ dừng , một cơn ho dồn dập bật . Máu đen trào nơi khóe môi, rơi loang xuống nền đá.

“A Nguyệt!” Từ Tĩnh hoảng hốt, vội nắm lấy vai nàng. Hắn giơ tay chạm ấn ký hoa sen trán nàng, luồng linh khí ấm áp tuôn , sắc mặt Tư Nguyệt dần khá hơn một chút. ngay lập tức, môi cũng nhợt , bước chân loạng choạng.

Tư Nguyệt nghiêng đầu, bật khẽ, giọng chút trào phúng:

“Ngươi lo cho chính . Nhược Thần Tán trong ngươi, phát tác lúc nào chẳng .”

Từ Tĩnh đáp, chỉ khẽ , rút khăn tay nhẹ nhàng lau m.á.u môi nàng. Ngón tay như vô tình hữu ý, chạm nhẹ lên bờ môi.

Tư Nguyệt cau mày, giật lấy khăn từ tay , tự lau sạch. Nàng cúi đầu, giọng lạnh lùng:

“Đừng những suy nghĩ nên , Từ Tĩnh.”

Đôi mắt thiếu niên cụp xuống, giọng thấp trầm:

“Có … là vì Dã Tử ?”

Câu hỏi như lưỡi d.a.o chạm đến vết thương kín đáo nhất của nàng. Tư Nguyệt ngẩng lên, ánh chợt lạnh lẽo:

“Đừng tọc mạch.”

Từ Tĩnh lùi nửa bước, im lặng. cuối cùng vẫn , khẽ khàng mà chắc chắn:

“Ta sẽ chờ… đến khi nàng sẵn sàng cho .”

Tư Nguyệt , chỉ rảo bước nhanh hơn. Mái tóc nàng lay động trong gió đêm, giấu ánh mắt xao động như bóng trăng mặt nước.

Từ Tĩnh lặng lẽ bước theo, cách xa, cũng gần.

Loading...