Tĩnh Nguyệt - Chương 25 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:25:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sân, ánh trăng trải một màu bạc mỏng ngói lưu ly, gió đêm lùa qua giàn trúc khẽ lay bóng.

Chu Mục Thanh chắp tay lưng, giọng bình thản mà đáy mắt lạnh buốt:

“Miếng ngọc mà Hồ Kỷ cất giữ, nhận . Vân bạc đó đặc biệt, chỉ thể khai thác ở mỏ phía Bắc, mà mỏ lâu nay trong tay Thành Vương.”

Hoan Hỉ nghiêng đầu, ánh mắt đại bàng sắc bén lóe sáng.

“Nếu thì chuyện càng đơn giản. Thủy yêu vốn là ái của Bạch Ngự sử, việc trướng Thành Vương. Một con yêu nuôi dưỡng từ chấp niệm sâu đến thế, mạnh mẽ chẳng kém thiên tai… nhưng dường như đây là nhân họa.”

Chu Mục Thanh gật nhẹ, che giấu vẻ trầm trọng nơi khóe mắt.

. Ngươi lập tức dò cho rõ nguồn gốc của Thủy yêu.”

Hoan Hỉ cúi đầu lĩnh mệnh. Bóng chim đen sải cánh, vút lên trời khuất dần ánh trăng lạnh.

Sân vắng chỉ còn Chu Mục Thanh. Nàng xuống bên hành lang, mắt dõi theo vầng nguyệt đang treo lơ lửng. Giọng thì thầm như gió thoảng:

“Tấn An… rốt cuộc ngươi đang mưu toan điều gì?”

Một lúc , tiếng bước chân khẽ vang. Từ Tĩnh tiến gần, cung kính khom .

“Hầu thiếu phu nhân, tại hạ một việc riêng… nhờ giúp.”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Cùng lúc , trong phòng, Tư Nguyệt gục đầu bên khung cửa sổ mở toang. Trăng rót , ánh sáng dịu lấp loáng gương mặt tái nhợt.

Trong giấc mơ, nàng hẵng còn là một cô bé nhỏ nhắn. Nàng băng bó cho thiếu niên tím bầm, ngừng quở trách suốt ngày gây sự ẩu đả.

Phu tử trong trấn tức giận lắm, mới gọi là Dã Tử.

Ngày qua ngày, cả hai cùng lớn lên.

Giờ đây, chính nàng là kẻ cầm mộc kiếm xông đ.á.n.h với bọn trẻ gây sự, còn bên khổ, đưa tay kéo nàng .

“Tư Tư,” thiếu niên mặt mũi lấm lem nhoẻn , đưa cho nàng một miếng bánh hạt sen.

“Ca, ngọt quá!,” Tư Nguyệt lè lưỡi, “ cho nhiều đường quá !”

 

Buổi chiều gió lộng triền đê đầy cỏ lau, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cùng về con đường nhỏ dẫn về nhà. Một dáng điệu cao lớn thô kệch, nhưng gương mặt tươi cưng chiều ở cửa. Người vẫy tay chờ đón, mâm cơm dọn sẵn trong nhà.

Trong mơ, nơi khóe môi Tư Nguyệt khẽ động, một tiếng gọi run rẩy bật :

“Phụ … Dã Tử…”

Cảnh vật trong mơ tiếp tục chuyển động.

Phụ nàng một kẻ áo đen c.h.é.m ngang , đôi mắt vẫn còn mở to kinh hoàng.

Bản nàng đang gào thét đến rách họng, mặc cho m.á.u tươi trào .

Tất cả rơi tối đen. Khi tỉnh , nàng ngước lên –

Gương mặt thiếu niên dịu dàng trong bóng tối mơ hồ, m.á.u đỏ thẫm chảy tràn xuống cằm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-25-kinh-hoa-thuy-nguyet-2.html.]

Đôi mắt khẽ hé mở, dường như khắc ghi hình ảnh nàng mãi mãi. thở… còn thở.

“Dã Tử!”

Tư Nguyệt run run, giật tỉnh dậy.

Nàng giường, hồi lâu mới lên khoác manh áo mỏng.

Nàng kéo vạt áo mỏng manh, bước ngoài Hầu phủ. Gió đêm khẽ thổi qua những ngọn đèn hoa, mùi hương trầm quẩn quanh trong ngõ nhỏ.

Tư Nguyệt cứ thế mà , rõ phương hướng, chỉ để mặc bước chân dẫn lối.

Tiếng trống hội vọng từ đầu phố, dòng chen chúc giữa sắc màu rực rỡ. Trong đám đông, nàng bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thiếu niên từng tự xưng là Trình Tuyên đang giàn hoa đăng, gương mặt phủ trong lửa nến ấm áp.

Tư Nguyệt bất giác sững .

Nàng dùng một tay che mắt, ánh sáng đỏ tà dị lóe lên. Mắt âm dương hé mở, ánh xuyên qua lớp vỏ ngoài.

… chỉ là một thiếu niên bình thường. Không yêu khí, dấu vết tà ma. Sự nghi hoặc thoáng hiện biến thành nỗi trống rỗng mơ hồ trong nàng.

Trong lúc nàng còn thẫn thờ, dòng xô đẩy, hình còn đang yếu ớt bỗng chao đảo. Một bàn tay vươn , chắc nịch mà ấm áp, kéo nàng dậy.

“Cô nương…” Trình Tuyên ngạc nhiên, đôi mắt mở to, “ gặp cô ở đây ư?”

Tư Nguyệt như tham lam, chằm chằm nụ sáng rỡ, răng khểnh lấp ló, gương mặt vẫn vẹn nguyên như trong ký ức của nàng.

Hắn gãi đầu bối rối, “Lần vẫn kịp hỏi, tại nàng gọi là Dã Tử.”

Tư Nguyệt lặng một thoáng, khẽ mím môi, giọng nhỏ nhẹ: “Ta nhận nhầm . Hắn… là một cố nhân.”

Thiếu niên bật , vẻ mặt chút ngờ vực:

“Thì . thấy chúng duyên lạ thường. Ta nghề thủ công ở một tiệm gần đây, nếu cô nương rảnh, mời ghé qua xem thử.”

Câu khiến Tư Nguyệt thoáng ngây .

Trong ký ức, thiếu niên Dã Tử từng đặt trong tay nàng bao nhiêu là thỏ gỗ, mèo nhỏ, voi con.

Giữa lúc nàng còn kịp đáp, giọng Từ Tĩnh vang lên lưng.

“A Nguyệt tỷ… Hầu thiếu phu nhân cùng Hoan Hỉ tìm thấy dấu vết của Thủy yêu từ Bồ Đề trấn. Chúng nên trở về.”

Nghe đến cái tên , Tư Nguyệt bỗng khựng , hồn vía như kéo trở về một vết rạn nứt trong ký ức.

Trình Tuyên tinh ý, thấy tiện, bèn gãi đầu :

“Vậy hẹn dịp khác nhé. Đây là bông hoa mài, khắc tên tiệm. Cô nương nhất định tới.”

Hắn đưa tay nàng một bông hoa nhỏ bằng gỗ, xoay lẫn dòng tấp nập.

Tư Nguyệt yên thật lâu. Bàn tay nàng siết chặt đóa hoa gỗ, những đường khắc mảnh vụn in da như vết d.a.o cắt.

Nàng cùng Từ Tĩnh trở về. Suốt chặng đường, cả hai ai cất lời, chỉ để mặc tiếng bước chân chồng lên tiếng trống hội xa dần trong gió đêm.

Loading...