Tĩnh Nguyệt - Chương 24 - Kính Hoa Thủy Nguyệt (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:23:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần kế tiếp Từ Tĩnh mở mắt, ánh sáng chói gắt đập đồng tử.

Trần nhà cao rộng, rèm gấm thêu hoa. Không còn mùi tro bụi, chỉ còn hương t.h.u.ố.c nồng nàn phảng phất.

Hắn chớp mắt, khẽ xoay đầu, nhận đang ở một nơi xa lạ.

...

Bên ngoài hiên, gió sớm xao động qua tán lá.

Hầu thiếu phu nhân Chu Mục Thanh thẳng tắp sân, mắt dõi về phòng trong, giọng trầm thấp:

“Độc y trong Hầu phủ kiểm tra kỹ lưỡng. Yêu độc trong Tư Nguyệt… lan quá nửa. Dù nàng linh khí dồi dào áp chế, cũng chỉ duy trì nửa năm nữa.”

Hoan Hỉ khoanh tay, đôi đồng tử màu vàng sáng rực trong hình hài thiếu nữ nhỏ nhắn:

“Cột gỗ chẳng che nổi . Hẳn ngươi hết .”

Quả nhiên, cột trụ, bóng dáng Từ Tĩnh hiện . Khuôn mặt trầm tĩnh, dù vẫn tái nhợt.

Hoan Hỉ xoay :

“Giờ chỉ ngươi, kẻ thể liên tục tụ hợp vô linh khí, mới thể tạm cứu nàng.”

Không chút do dự, Từ Tĩnh gật đầu.

...

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Ba lượt bước phòng.

Mùi t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c lẫn với hương trầm dìu dịu. Trên giường, Tư Nguyệt vẫn hôn mê, thể mảnh mai quấn đầy những lớp băng trắng.

Từ Tĩnh xuống bên mép giường. Hắn cúi đầu, ngón tay run lên nhưng vẫn đặt nhẹ lên ấn ký hoa sen trán nàng.

Một dòng linh khí vàng óng lan , như dòng suối lặng lẽ chảy hoa ấn. Rồi nó biến mất, tan làn da mịn màng.

Tư Nguyệt khẽ rên một tiếng, đôi mi run rẩy mở .

Hơi thở nàng mong manh, nhưng ánh mắt dần chút thần sắc.

Hoan Hỉ lập tức tiến đến:

“Ta dò xét . Gần đây… ai tên Trình Tuyên.”

Tư Nguyệt lẩm bẩm, mắt nhắm , giọng rời rạc:

“Vậy …”

Nàng nghiêng đầu sang một bên, như chìm trong cơn mỏi mệt.

Chu Mục Thanh liếc Hoan Hỉ, kéo nó lui ngoài, khép cửa , để trong phòng chỉ còn nàng và .

Từ Tĩnh nàng, đôi mắt nặng trĩu.

Tư Nguyệt khe khẽ mở môi:

“Lại thêm một ân tình… nợ ngươi.”

Hắn siết chặt bàn tay, cúi mắt.

Trả nợ, dây dưa dứt, rốt cuộc là ai đang nợ ai?

“Trình Tuyên… và Dã Tử,” – lời buột khỏi miệng , lập tức sững , hối hận vì thất thố. – “Xin … chỉ là… dường như họ quan trọng với cô.”

Không gian chìm xuống im lặng.

Tư Nguyệt đáp, chỉ đưa tay nhận lấy miếng sưởi tay ấm áp mà đưa tới.

Một hồi lâu, nàng mới khẽ , giọng trầm thấp như từ nơi xa xôi:

“Dã Tử và Trình Tuyên… đều là một . Một chết… từ lâu . Cũng vì bảo vệ … giống như ngươi hôm nay.”

Câu dứt, nàng bỗng dậy, đôi tay vòng qua cổ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-24-kinh-hoa-thuy-nguyet-1.html.]

Hơi thở ấm áp phả tai, thì thầm ngắt quãng:

“Đừng bao giờ… vì … mà liều lĩnh như nữa…”

Từ Tĩnh sững , trong lòng bỗng dưng rõ là chua xót là tư vị gì.

Hắn chậm rãi siết vòng tay, ôm chặt lấy nàng, đáp khẽ:

“…Ừ.”

Tư Nguyệt mau chóng buông tay, gương mặt lạnh nhạt như thường lệ. Nàng khẽ cong môi:

“Dù thì tỷ đây cũng lợi hại hơn ngươi tưởng đấy. Hẳn ngươi , là bán yêu, mà yêu vật thì sức lực hơn con nhiều lắm,” nàng chọc vai , “đừng một ngươi, ba kẻ như ngươi cũng vác nổi.”

Từ Tĩnh bật .

...

Hắn khép cửa bước , xuống lầu gặp Hoan Hỉ.

Nàng đang vắt vẻo bàn đá, hai chân liên tục vung vẩy.

“Hoan Hỉ,” Từ Tĩnh cất giọng điềm đạm, “chuyện của Tư Nguyệt…”

Hoan Hỉ nhảy xuống, vu vơ một câu tưởng chừng liên quan:

“Ngươi thấy Tư Nguyệt thật sự xinh ?”

Từ Tĩnh ngẩn , đỏ mặt:

“Đương nhiên… chỉ , mà còn dịu dàng nữa…”

Hoan Hỉ phụt ha ha: “Khẩu vị của ngươi… lạ thật đó. Trước ngươi cũng nhiều kẻ mê mẩn sắc của nàng, nhưng chỉ cần nàng trừng mắt một cái hoặc vung kiếm đập là sợ c.h.ế.t khiếp, gì tới dịu dàng.”

Từ Tĩnh cúi đầu tự nhủ, nàng dịu dàng thật mà.

Khen đồ ăn nấu ngon, còn an ủi .

Hoan Hỉ nghiêm mặt : “ sắc thể là một lời nguyền. Ta hy vọng nàng lời nguyền ám lên… giống như nàng.”

Bằng giọng kể chậm rãi, Hoan Hỉ từ từ thuật .

Mẫu Tư Nguyệt là Tống Thanh Dung, một vị tài nữ tụng xưng nhất mỹ nhân ở thành Kính Dương. Nghe để chiêm ngưỡng dung mạo và tiếng cổ cầm của nàng, ngay cả Vương gia cũng nguyện trăm dặm chỉ để thưởng lãm một khắc.

Nàng từng một vị hôn phu. đó, nhà họ Tống sụp đổ, hôn phu mất tích, nàng ép gả cho một vị quan lớn trong triều tên Quách Khôn.

Gia tộc hiển hách, bản cũng là một nhân vật nể trọng.

Tống Thanh Dung hề vui vẻ.

Nàng dựng một Tàng Kiều Các, để nàng ngày ngày giam trong phủ, đàn đài cao đợi trở về, liền đợi nữa. Nàng lén trốn xe hàng của một thợ mộc công cho cái lồng son , thành công thoát khỏi .

Người thợ họ Lâm , chính là cha của Tư Nguyệt.

Tống Thanh Dung tìm đến nhà họ Chu ở Kính Dương, vốn là thế gia giao hảo với nhà họ Tống, cầu xin họ bảo hộ. Quả thật, nàng cùng Tư Nguyệt yên vài năm.

“Nhà họ Chu ở Kính Dương?” Từ Tĩnh nheo mày, “Chu Mục Thanh?”

,” Hoan Hỉ gật đầu, “miếng ngọc bội nàng đưa dạo , chính là tín vật Tống Thanh Dung gửi ở nhà họ Chu.”

đó, nàng mất tích. Hai cha con Tư Nguyệt dốc cả gia sản tìm kiếm vẫn thấy tung tích nàng, đành về căn nhà cũ ở trấn Bồ Đề từ đầu. Hoan Hỉ và Dã Tử gặp nàng ở đó.

Sau đó, đến lượt Chu gia sụp đổ.

Tư Nguyệt Quách Khôn tìm đến, cấy hai viên yêu đan tai và mắt nàng. Cha nàng vì bảo vệ nàng, c.h.é.m chết. Dã Tử cũng… vì che chắn cho nàng mà chết.

Chỉ là ngay khi định bắt Tư Nguyệt , Quách Khôn một thế lực bí ẩn ngăn , Tư Nguyệt mới thể trốn thoát.

Vậy nên đó… mới Nguyệt Ảnh Lâu.

Từ Tĩnh nín thở, gì.

“Từ Tĩnh,” Hoan Hỉ thở dài, “Nếu ngươi chỉ sắc của nàng, thì hãy tránh xa nàng .”

Loading...