Tĩnh Nguyệt - Chương 21 - Tàn Nguyệt Tán Hương (7)

Cập nhật lúc: 2025-10-03 03:01:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tư Tư, mau về nhà với ca nào…”

Thiếu niên ngược ráng chiều, rõ gương mặt. Tư Nguyệt vươn tay che mắt cho khỏi chói, ngẩn ngơ ngắm nụ sáng bừng với chiếc răng khểnh.

“Tư Nguyệt, về nhà con,” Tiếng nam nhân sang sảng lớn ngang qua, giọng đầy cưng chiều. Người nhanh, bóng lưng khuất ngã rẽ. “Cơm nóng canh ngọt chúng nấu xong, chỉ chờ Tư Tư nhà chúng …”

Nàng ôm chặt thiếu niên, lảo đảo ngã ngửa phía .

Hắn phì xoa đầu nàng, “Muội đói quá nổi ? Để ca cõng về.”

Nàng vững chãi tấm lưng vốn từng mảnh mai, nay bắt đầu trở nên dày dạn của thiếu niên, vùi đầu mái tóc bù xù mùi cỏ mới của .

“Tư Tư, nhè …” nhịp bước chân chậm rãi, như an ủi vỗ về, “Mai ca đưa xem hồ sen nhé…”

...

“A Nguyệt…” một giọng khẽ khàng vang lên, “A Nguyệt tỷ tỷ…”

Tư Nguyệt chớp đôi mắt đẫm lệ, tỉnh dậy khỏi cơn mộng, nhận vạt áo xám mặt ướt sũng nước. Tay nàng vẫn đang nắm chặt vạt áo, trán gục khuôn n.g.ự.c rộng.

Nàng ngẩng lên, chạm đôi mắt màu nâu sẫm đầy lo lắng của thiếu niên.

Tư Nguyệt bật dậy, thoát khỏi vòng ôm của .

Từ Tĩnh bối rối lấy khăn tay cho nàng, dường như chạm lên đôi mắt thương tâm , nhưng do dự hạ xuống, đưa khăn tới mặt nàng.

“Tỷ.. lúc nãy bỗng dưng ngất . Khi mang tỉ về đây, đặt xuống giường, bỗng dưng tỷ… kéo vạt áo …”

Tư Nguyệt vùi đầu chăn mềm, đáp.

Từ Tĩnh cẩn thận mang một bát cháo ngọt đến, đặt lên bàn cạnh giường.

“Ta đặt ở đây cho tỷ nhé.”

Hắn bước ngoài, nhẹ nhàng khép cửa .

Tư Nguyệt như búp bê sứ, vẫn im lặng giường, như thở.

Từ Tĩnh lấy trong n.g.ự.c bánh mè vỡ nát, c.ắ.n từng miếng mà như nhai rơm.

Hắn ngẩng đầu ngắm trăng, thở một nặng nề, một tay vẫn siết chặt vệt ướt loang áo.

...

Tư Nguyệt sáng hôm mở cửa, bỗng một thể cứng đờ đổ gục sàn gỗ. Nàng nhảy lên né tránh, chợt sững .

“Từ Tĩnh?”

Nàng đặt một tay lên trán , nóng bỏng.

Mắt nhắm nghiền, thở chập chùng trong cơn sốt.

 

Hoan Hỉ lộn nhào xuống, biến thành một bé gái chừng mười tuổi, hai tóc búi thấp, mặc một bộ đồ màu vàng nâu nhạt.

“Ngươi, rước về một tên bệnh lang,” – Hoan Hỉ chỉ thẳng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-21-tan-nguyet-tan-huong-7.html.]

Tư Nguyệt rên rỉ, hai tay ôm đầu.

“Aaa, quả thực là đồ ngốc mà! Ai ngoài cửa cả một đêm chứ?”

Hoan Hỉ xì một tiếng khinh bỉ. Nàng cầm cổ áo, lôi xềnh xệch thể bất động ném lên giường.

Lúc , nàng mới khoanh tay, Tư Nguyệt vẫn đang ôm gối một cục sàn.

“Thủy yêu trở .” Hoan Hỉ lạnh lùng , “Hôm qua, hai thiếu niên moi tim, dấu nước nhễu ở hiện trường chắc chắn là của nó.”

Cả Tư Nguyệt lẫn Từ Tĩnh tưởng như mê man đều bật dậy.

 

Tư Nguyệt bước tới bên giường, thô bạo nhấn đầu xuống gối, để kịp thốt nên lời nào.

“Tiểu tử, đừng quản chuyện vội.” Nàng lấy tay vò lên đầu , “Để tỷ đây tay. Dù … tỷ đây cũng còn nợ ngươi hai rút tơ bản mệnh.”

Một bàn tay nóng bỏng bỗng dưng chộp lấy tay nàng, Tư Nguyệt giật .

Từ Tĩnh dường như chìm cơn mê sốt, tay như gọng kìm, siết chặt bàn tay mềm mại của nàng, kéo xuống áp sát một bên má nóng hổi. Tay nàng chạm , như thở phào một , yên tâm thả lỏng bất tỉnh.

lịm , Từ Tĩnh vần giữ chặt lấy tay nàng, như bám một mỏ neo cứu mạng.

Hoan Hỉ liếc ngang bằng nửa con mắt.

“Ồ”, nàng nhếch mép, “Tiểu bạch kiểm bám tỷ tỷ xinh đây mà.”

Tư Nguyệt khẽ giật giật khóe môi.

Nàng nhẹ nhàng dùng tay còn vỗ lưng , mới chậm rãi rút tay .

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

“Khói linh khí cài trong Tu Hương Lâu lan khắp ngóc ngách.” Nàng xuống bàn , trầm ngâm, “Quả nhiên yêu vật ở tầng ngầm. …”

Hoan Hỉ tiếp lời:

“Tầng cùng cũng ?”

Tư Nguyệt nhíu mày:

“Sao ngươi ?”

“Ta theo dấu vết của Thủy yêu, tới đó là đứt đoạn.” Hoan Hỉ nhún vai. “Không mắt âm dương như ngươi, nhưng thấy… một gian phòng kỳ lạ.”

Tư Nguyệt hiệu cho nó tiếp lời.

“Ta cứ tới gần là đẩy .” Hoan Hỉ nghiêm mặt. “Dù thấy… nhưng, lẽ linh khí trong phòng cực kỳ dồi dào, mới khó đại yêu như .”

“Linh khí… yêu khí ?” Tư Nguyệt trầm ngâm. “Phải tới đó xem .”

“Không nữa ,” Hoan Hỉ tối sầm, “Hôm qua, Tụ Hương Lâu cháy.”

Tư Nguyệt giật nảy .

“Hiện tại, nơi đó canh giữ nghiêm ngặt. Ta sợ rằng,… đây là một cái bẫy, Tư Tư.”

“Vậy đến hỏi vị hôn thê của Hồ tú tài, xem vật giữ nơi đó biến mất trong vụ cháy .” Tư Nguyệt nâng vạt váy. “Đi thôi, Hoan Hỉ.”

Hai nàng khép cửa , hề phía , đôi mắt tưởng như nhắm chặt nay khẽ mở , thanh minh như hề cơn sốt.

Loading...