Tĩnh Nguyệt - Chương 20 - Tàn Nguyệt Tán Hương (6)
Cập nhật lúc: 2025-10-03 02:59:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn nuốt khan, cất giọng khàn khàn:
“Cổ của nàng… còn đau ?”
“A?” Tư Nguyệt chạm tay cổ, “Không hề hấn gì. Trông thôi chứ khỏe lắm.”
Màu tím bầm nổi bật làn da trắng ngần. Ánh trăng chiếu xuống, làn da phản quang ánh lên, khiến tương phản càng thêm chói mắt.
Từ Tĩnh đỏ bừng mặt, nhắm mắt .
lúc , Hoan Hỉ hấp tấp bay , rù rì bên tai Tư Nguyệt.
Nàng chậm rãi thuật .
“Có tin… Vị hôn thê của Hồ Kỷ đến Thanh Bạch thư viện. Bị lũ chặn đường nên tới chậm… nhưng tắt thở. Nàng quỳ bên linh cữu, đôi mắt sưng húp, nghẹn ngào lẽ ngăn .”
Từ Tĩnh nhíu mày:
“Nàng ngăn điều gì?”
Tư Nguyệt dậy, thả cho Hoan Hỉ bay .
Nàng sang Từ Tĩnh:
“Ta sẽ về hỏi thử nàng xem. Còn ngươi, nên nghỉ ngơi thêm vài ngày.”
Hắn chống tay dậy, thở còn nặng nhọc nhưng giọng kiên quyết:
“Không. Ta cùng về đó.”
Tư Nguyệt hờ hững vẫy tay, ngăn cản thêm.
...
Thư viện Thanh Bạch chìm trong u tịch, linh cữu Hồ Kỷ, hương khói quẩn quanh. Vị hôn thê của bên, hai mắt sưng húp, thấy khách đến thì gắng gượng hành lễ.
Nghe song già yếu, ở quê nhận tin thì ngất , nàng đành chủ trì tang lễ.
Tư Nguyệt khẽ đỡ nàng dậy, nhỏ giọng :
“Chớ đa lễ. Chúng chỉ hỏi vài điều, mong là phiền tới cô.”
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Nàng run run lau nước mắt, xuống ghế gỗ.
Từ Tĩnh điềm tĩnh hỏi:
“Hồ Kỷ khi còn sống, từng một vị quý nhân để mắt tới? Hoặc lúc , điều gì khiến bận tâm?”
Nàng lắc đầu, nghẹn giọng:
“Chuyện quý nhân thì rõ. Chỉ là… khi thu nhặt di vật, tìm thấy một món đồ…”
Nói đoạn, nàng lấy từ hộp gấm một cái kiếm tuệ nạm ngọc, sáng óng ánh.
“Vật tinh xảo, rõ ràng của . Hồ lang từng võ nghệ, càng thanh kiếm nào để đeo nó.”
Tư Nguyệt và Từ Tĩnh liếc , ánh mắt đồng loạt nghiêm .
Tư Nguyệt nhẹ giọng:
“Còn chuyện nàng từng … ngăn cản ?”
Nước mắt nàng rơi, giọng lạc :
“Lúc , gửi cho một phong thư. Trong thư, vị quý nhân ngỏ ý tiến cử một môn sinh nào đó. Chàng thì nghi hoặc, cảm thấy đối phương ý đồ, nhưng rõ. Hắn hỏi ý … cũng chẳng khuyên gì. Chỉ là, cảm thấy, trong lòng yên, thì nhất định nên . Sau đó… thư từ của càng ngày càng rối loạn, chữ hoang mang. Ta cho rằng, vì việc bất lợi, mới thần trí yên, yêu vật quấn lấy.”
Nàng ngẩng mặt, gắng trấn tĩnh:
“Hắn dặn, nếu một ngày biến, đến Tụ Hương Lâu, dùng tín vật đổi lấy hộp gấm mà gửi ở đó. … vẫn kịp .”
Tư Nguyệt gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Khi nào lấy hộp , xin báo cho chúng ngay lập tức.”
Hai chắp tay cáo biệt, gửi đôi lời chia buồn.
...
Trên đường trở về, phố chợ dần trở nên đông đúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-20-tan-nguyet-tan-huong-6.html.]
Tư Nguyệt thở dài, bộ dáng vẫn còn đang suy tư.
Mùi bánh mới nướng tỏa từ hàng quán ven đường, thơm ngọt, khiến bụng Từ Tĩnh bất giác sôi lên.
Hắn sang , thấy Tư Nguyệt từ sáng tới giờ cũng ăn gì, liền khẽ ho một tiếng:
“Tư Nguyệt… từ sáng đến giờ tỷ dùng bữa. Liệu ăn gì chăng?”
Tư Nguyệt liếc mắt sang , mỉm:
“Từ bấy lâu nay ngươi lo chuyện cơm nước, cũng chẳng bận tâm. Ngươi thấy nên ăn gì thì mua.”
Câu tưởng như tùy ý, khiến Từ Tĩnh thoáng ngẩn . Hắn lúng túng một lát, chậm rãi đáp:
“Vậy thì… mua bánh mè . Trước khi học ở Như Lộc thư viện, thường ăn bánh mè ở một chỗ gần đây.”
Nói đoạn, bước đến quầy, mua một hộp bánh nóng hổi, mùi mè rang dậy lên trong gió.
Tư Nguyệt nhận lấy, chậm rãi nhấm một miếng, mắt liền sáng lên:
“Ngon.”
Nàng vui vẻ ôm hộp bánh, c.ắ.n thêm vài miếng.
Nghe nàng thế, trong mắt Từ Tĩnh thấp thoáng một nụ nhẹ.
“A Nguyệt tỷ tỷ, … nàng bao giờ trải qua khói lửa nhân gian như thế ?” Từ Tĩnh chậm rãi lên tiếng. “Ta cảm giác… nàng sinh ở Nguyệt Ảnh Lâu.”
Tư Nguyệt khựng , nhỏ giọng.
“Đừng nhắc chuyện quá khứ, Từ công tử.”
Một tiếng Từ công tử, thật là xa cách.
Khói chiều phủ lên trấn nhỏ một dải sương mỏng, tiếng qua thoáng chốc như từ xa vọng về.
Bất chợt, Tư Nguyệt dừng bước nơi đầu cầu, rặng liễu rủ bóng mờ xuống mặt nước.
Ánh mắt nàng rơi một thiếu niên đang ngược chiều.
Thiếu niên mặc áo vải xám giản dị, hình rắn rỏi, mày mắt thanh tú mà mạnh mẽ, gương mặt còn mang nét khí trẻ tuổi. Thế nhưng, trong dáng điệu tỏa một khí chất dịu dàng khó tả, như như , khiến khác bất giác mềm lòng.
Hắn dừng chân nơi bậc cầu, như cảm ứng mà đầu .
Khoảnh khắc , trái tim Tư Nguyệt như ngừng đập. Miếng bánh tay rơi xuống mà nàng hề .
Đôi môi run rẩy, bật một tiếng gọi nghẹn ngào, như từ tận đáy lòng:
” … Dã Tử…”
Thiếu niên thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ khẽ mỉm , giọng nhẹ như gió thoảng:
“Cô nương e là nhận nhầm . Ta họ Trình, tên Tuyên.”
Âm thanh rơi xuống, mỗi nhịp như một phách, đập thẳng tâm trí nàng.
Tư Nguyệt bàng hoàng lùi nửa bước, run rẩy. Một cơn choáng váng ập đến, mắt nàng tối sầm ngất .
“Tư Nguyệt!”
Từ Tĩnh hốt hoảng lao tới, kịp đỡ lấy thể nàng mềm nhũn.
Trong khoảnh khắc, ôm nàng lòng. Thiếu niên rõ ràng cũng sửng sốt, theo bóng hai chạy gấp gáp.
...
Từ Tĩnh vội vàng cõng Tư Nguyệt lưng, rảo bước băng qua cầu.
Hơi thở nàng yếu ớt, gò má lạnh buốt áp vai .
Đi nửa đường, mí mắt nàng khẽ động. Nàng mơ hồ tỉnh , giọng thì thào như trong mộng, lặp cái tên :
“… Dã Tử…”
Âm thanh như nấc nghẹn, như chút gì uất ức. Rồi nàng nữa , thở mỏng manh đều đặn.
Từ Tĩnh sải bước trong gió chiều, sắc mặt nghiêm trọng.
Mỗi bước , cảm thấy vạt áo siết chặt lấy hộp bánh vỡ vụn còn kẹp trong ngực.