Tĩnh Nguyệt - Chương 19 - Tàn Nguyệt Tán Hương (5)
Cập nhật lúc: 2025-10-02 15:38:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khi , Tư Nguyệt rời khỏi gian phòng, lặng lẽ bước đến một căn phòng nhỏ. Bên ngoài treo rèm ngọc, mơ hồ lay động theo gió. Từ trong vang tiếng đàn cổ cầm réo rắt, từng âm thanh như giọt sương rơi cánh hoa, ngân nga mà mỏng manh.
Nàng bước , mà cúi đầu hành lễ xuống, giọng khẽ như thì thầm:
“Sư phụ.”
Tiếng đàn bỗng khựng . Tấm rèm ngọc lay động, một bóng phụ nữ bước . Nhan sắc nàng khó đoán tuổi, khí chất lạnh nhạt, trong tay ôm cây cổ cầm gỗ mộc.
“Tại ngươi đây?” – giọng nàng bình thản, chẳng mang chút gợn sóng.
“Đây là nơi tửu khách tụ hội, vì ở trong ?” – Tư Nguyệt cau mày, ánh mắt sắc bén quét quanh, “Ta thấy chút linh khí nào cả.”
Người mỉm , nụ như hư ảo trong sương khói:
“Rồi ngươi sẽ thấy. Nơi , linh khí dồi dào hơn ngươi tưởng.”
Nàng từ trong tay áo lấy một tấm bánh hoa sen, đặt tay Tư Nguyệt:
“Bổ sung chút sinh khí nhé.”
Nói dứt, ảnh mờ dần, như tan biến khí, chỉ còn dư tiếng rung dây đàn lẩn khuất.
Tư Nguyệt cho miếng bánh miệng, thầm nghĩ, sư phụ nàng vẫn quỷ dị như ngày nào…
Trong ký ức của nàng, thoáng qua hình ảnh sư phụ cầm tay chỉ cho nàng từng ngón đàn. Cha nàng hồi hộp kề bên, dám phá quấy, nhưng mỗi khi nàng khen, ánh mắt ánh lên niềm tự hào che giấu.
Sân viện nhỏ đơn sơ, hương sen thoang thoảng hòa tiếng đàn trong trẻo.
Một thiếu niên chạy từ nhà bếp, bộ dạng lấm lem. Tư Nguyệt lúc nhỏ hỏi: "Để giúp tập đàn tiếp nhé."
Thiếu niên ấn nàng xuống ghế, "Không, tay của nàng là để gảy đàn, để việc nặng!"
Tiếng như chuông gió của thiếu niên như còn vọng bên tai nàng.
Tư Nguyệt ngẩn hồi lâu.
...
lúc , tiếng hò hét vang rền. Tấm rèm ngọc xốc tung, mấy chục binh lính áo giáp tràn , ánh đao lóe sáng, khí thế như sóng cuộn.
“Bắt lấy yêu nữ!”
Ánh mắt Tư Nguyệt lạnh lẽo. Nàng búng tay, từng đạo linh khí b.ắ.n , hóa thành luồng sáng x.é to.ạc khí. Tiếng binh khí gãy nát, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng, nàng tung , vạt áo phấp phới, giữa vòng vây đ.á.n.h mở một đường m.á.u mà trốn .
Cùng lúc đó, trong gian phòng, tấm bùa trong tay Từ Tĩnh đột nhiên bốc cháy dữ dội.
Hắn hoảng hốt bật dậy, nhưng ngay đó một cơn đau quặn thắt bùng lên nơi lồng ngực. Hơi thở nghẹn , tay ôm ngực, thể khuỵu xuống.
Kỳ Tâm kinh hãi lao đến, giọng run run:
“Từ công tử! Người ?”
Bàn tay bất ngờ vươn , bóp chặt cổ nàng, ánh mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn thoát như tiếng dã thú:
“Tránh… …”
Kỳ Tâm ho sặc sụa, đôi tay cố gỡ nhưng nổi. chỉ một thoáng, bàn tay siết chợt buông lỏng.
Từ Tĩnh thở hổn hển, cả run rẩy, vội :
“Xin … khống chế …”
Hắn loạng choạng, thở đứt quãng, bỏ chạy.
Giữa hành lang u ám, Tư Nguyệt phá vòng vây xông , lập tức bắt khí tức quen thuộc.
Nàng lao theo, một tay cầm chặt lấy bàn tay Từ Tĩnh, kéo rẽ qua từng khúc quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-19-tan-nguyet-tan-huong-5.html.]
Cuối cùng, cả hai lọt một mật thất tối tăm sâu trong Tụ Hương Lâu.
Tư Nguyệt áp lưng cánh cửa, tập trung cảm nhận tiếng bước chân đuổi theo ngoài xa. Khi tiếng giáp va chạm dần loãng , nàng mới khẽ kéo tay :
“Có thể .”
Không ngờ, ngay lưng nàng, một tiếng động nặng nề vang lên.
Từ Tĩnh ôm ngực, thể run bần bật. Một luồng khí nóng hừng hực bốc lên từ trong da thịt. Hắn vật ngã xuống sàn, mồ hôi túa , đôi môi tím tái, cả như bốc cháy từ bên trong.
Bất thình lình, bật dậy, bàn tay phát lực siết chặt cần cổ mảnh khảnh của Tư Nguyệt, đẩy đầu nàng đập đ.á.n.h "cộp" tường đá.
Chỉ một khoảnh khắc, ánh đỏ biến mất trong mắt, gắng sức rút tay , chống lên tường đá ở bên cạnh nàng.
Nhìn vết đỏ đang bầm lên cổ Tư Nguyệt, nhắm chặt mắt trong đau đớn, mồ hôi lạnh túa . Hơi thở nóng rực như phát sốt phả lên má nàng, thì thầm:
"Xin ... xin ... nàng mau chạy ..."
Bàn tay cào rát lên đá, đầu móng tay bật tóe máu. Gân xanh nổi rõ trán, cố nén để hét lên.
"Nhược Thần Tán..." Tư Nguyệt thốt lên, "Không xong !"
Nàng mau chóng dùng một tay đẩy linh khí chặn miệng Từ Tĩnh, ngăn gào thét, biến một sợi xích sắt.
Xích vàng như linh trí, lập tức trói Từ Tĩnh đang bờ vực bạo phát. Tư Nguyệt kéo một đầu xích, vác vai, thể vẫn di chuyển nhẹ nhàng như bướm.
"Linh khí che phàm khỏi mắt của phàm, phiền phức ghê." Nàng vác Từ Tĩnh như bao gạo, chạy như bay mái ngói.
Ra tới một bãi đất trống kín đáo, Tư Nguyệt huýt sáo gọi Hoan Hỉ.
Con yêu thú biến lớn sà xuống, quắp cả hai trở về Nguyệt Ảnh Lâu.
...
Từ Tĩnh tỉnh hôm , thấy hai bàn tay bật m.á.u quấn băng trắng kín. Khẽ hé miệng khô khốc, phát những tiếng trầm đục khàn khàn.
Tư Nguyệt mang nước tới, thấy tỉnh, bèn thở phào một tiếng.
Từ Tĩnh ngã xuống giường, ê ẩm, gắng gượng dậy nhưng oằn sập xuống.
Tư Nguyệt xuống bên giường, ấn hẳn, ánh mắt nghiêm nghị:
“Nhược Thần Tán phát tác. Lần giữ mạng ngươi, nhưng … mỗi bộc phát sẽ càng dữ dội hơn. Cho đến khi thần trí ngươi tan rã, tự hủy chính .”
Từ Tĩnh khẽ động môi, giọng khàn đục:
“Nhiều nhất… còn bao lâu?”
Nàng , im lặng một hồi đáp:
“Nhiều nhất ba năm. Sau đó, sẽ còn cách nào cứu vãn.”
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Hắn nhắm mắt, thở dồn dập, khóe môi bật một nụ nhạt:
“Ba năm… cũng đủ .”
Hắn ngẩng đầu, thẳng nàng:
“Nếu thể… giữ cho thần trí tỉnh táo… lúc cần.”
Tư Nguyệt lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Ta . Nếu như ở đó, thể giúp ngươi hóa giải, nhưng chú pháp quá phức tạp, thể khóa pháp khí. Có lẽ, chỉ kẻ đưa cho ngươi Nhược Thần Tán mới thể luyện giải dược.”
“Người đó…” – Từ Tĩnh khẽ chua chát – “Giờ chẳng thể gặp nữa.”
Nàng khẽ thở dài, rút trong tay áo một mảnh phù văn, đặt lên quạt giấy xanh của . Ngón tay nàng lướt qua, tiếng chú ngữ cổ trầm bổng vang lên. Linh quang bám lấy nan quạt, tựa như khắc sâu từng sợi giấy.
“Vậy thì… chỉ thể giúp ngươi tạo một pháp khí. Khi ngươi bạo phát, nó sẽ tự động trói ngươi , để gây hại đến khác.”
Từ Tĩnh nắm chặt lấy quạt, khẽ gật đầu:
“Vậy… là lắm .”