Trấn Cam Lộ là một nơi sầm uất. Tuy dựa núi, nhưng nhờ sự bảo hộ của một vị Địa tiên, nên nơi ít khi yêu vật và thú dữ quấy nhiễu, mùa lũ quá dài dữ dội, mỗi năm đều mang theo phù sa lợi cho hoa màu.
"Địa tiên?" Từ Tĩnh thắc mắc.
"Là... một yêu vật chấp niệm bảo hộ vùng đất ." Tư Nguyệt giải thích, "Địa tiên nhiều . Người chấp niệm và sẵn lòng hy sinh bảo vệ quê hương, đất tổ thì nhiều, nhưng chấp niệm kết hợp với vật dẫn là đao, thương, kiếm truyền đời, thì mới tạo yêu vật đủ mạnh để trở thành Địa tiên. Còn nếu thì sẽ chỉ thành một con yêu nhỏ, thường đuổi trộm, giúp tránh nạn nhỏ thôi. Địa tiên thường nhận tín ngưỡng của dân, khả năng xua đuổi yêu khí mạnh."
Nàng rảo bước tới một tiệm y phục ven đường, nhắc Từ Tĩnh chờ ở ngoài.
Khi bước , nàng ăn vận như thể một công tử văn nhã, gương mặt nữ tính che bởi một chiếc mặt nạ cắt chéo hình mặt hổ dữ tợn, chỉ để lộ một bên mắt.
"Tỷ ăn mặc thế là..." Từ Tĩnh kinh ngạc nàng.
"Chẳng điều tra trong thanh lâu ," Nàng tiện tay dúi cho Từ Tĩnh một cái quạt nan giấy, "thế tiện hơn nhiều."
Quạt giấy mở , bức họa một đêm trăng tròn soi bóng lên dòng sông xanh thẳm trải mắt. Từ Tĩnh ngẩn , vội đóng quạt , đuổi theo Tư Nguyệt chắp tay mà xa mắt.
Tụ Hương Lâu hổ danh nhất lâu trong mấy dặm gần đây.
Nhã gian mà họ chọn ở tầng cao, tuy là nơi đặc biệt cho quý tộc, nhưng cũng đủ rộng rãi thanh tịnh.
Chiếu thêu chỉ bạc phủ kín sàn, chói lòa mà ẩn tình, mỗi khi ánh sáng chiếu tạo nên gợn sóng như nước. Đồ uống bằng sứ hoa văn, nhưng chén và bình đều độ trong trẻo mềm mại như thạch, hàm chứa hương thoang thoảng.
Tư Nguyệt uống hai chén thì ngáp dài, ngả xuống đệm mềm, Từ Tĩnh khi nào cô nương Kỳ Tâm xuất hiện thì gọi nàng dậy.
"Thích ăn uống gì thì gọi nhé," nàng thản nhiên ném cho một nén bạc lớn, bộ dạng cực kỳ giống một công tử lưu manh, mắt nhắm sập , môi đỏ khẽ hé thở đều.
Từ Tĩnh mím môi, liếc sang phía khác, chỉ sợ bật sẽ nàng thức giấc.
Hắn thẳng lưng, một tay cầm chén , chậm rãi quang cảnh phố thị.
Mùi thịt nướng và kẹo đường hòa lẫn, dòng hối hả tạo thành tiếng lao xao ồn ã.
"Từ Huy..." lẩm bẩm, "rốt cuộc, nghĩ gì ..."
Từ Tĩnh thoáng thấp thỏm, quanh Tụ Hương Lâu tìm kiếm manh mối một hồi, nhưng ánh mắt hướng về Tư Nguyệt đang ngủ say, cuối cùng đành .
Khi màn đêm dần buông, tiếng đàn hát réo rắt từ sân khấu tầng một vang lên.
Một vị cô nương mang mạng che mặt đỏ, một áo đen đang đàn một khúc cổ cầm, ngón đàn điêu luyện, khách khứa tấm tắc vỗ tay khen ngợi.
Một cô nương áo trắng bục cao nhất, mặt bày một bàn cờ, mời khách lên phá giải.
Đám thử qua nhăn mặt vì hóc búa, cuối cùng ai nấy cũng đều đành bỏ cuộc rút lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-17-tan-nguyet-tan-huong-3.html.]
"Kỳ Tâm cô nương," một vị than thở, "nếu cô cứ chơi khó chúng như thế , thì đến bao giờ mới diện kiến dung nhan của cô?"
Nữ tử áo trắng khẽ, ánh mắt lúng liếng, dù che nửa mặt vẫn mê say.
"Kỳ Tâm tuân theo quy tắc, xin các vị khách quan thứ ."
Lúc Tư Nguyệt gọi dậy, tay vẫn còn đang dụi mắt.
"Tư Nguyệt tỷ tỷ, giống yêu vật ?" Từ Tĩnh chỉ cô nương tên Kỳ Tâm.
Tư Nguyệt lười biếng che một con mắt, ánh sáng đỏ yêu dị như lập lòe trong lòng bàn tay.
"Không ," nàng che một tai, "nhưng tiếng đàn ,... hừm."
Nói nàng nhéo tay Từ Tĩnh, "Ván cờ ... ngươi thử một ?"
Hắn gật đầu, ánh mắt trở nên chuyên chú nghiêm túc.
Ánh đèn nến sáng hắt lên một bên mặt, rõ hàng mi dài rậm của thiếu niên. Hắn một vẻ trầm mặc hợp với lứa tuổi, Tư Nguyệt cũng rõ là vì .
"Giải ," Từ Tĩnh gật đầu.
"Vậy, phiền Từ ," Tư Nguyệt khẽ, đưa tay chỉnh cổ áo , " đổi cho chúng một cơ hội gặp hoa khôi Kỳ Tâm."
...
Từ Tĩnh đeo mặt nạ trắng, tay phe phẩy chiếc quạt xếp màu xanh, chậm rãi bước xuống sàn đấu cờ. Một luồng khí trầm mặc toát , khiến tiếng ồn ã nhất thời cũng lắng vài phần.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Những quân cờ đầu tiên đặt xuống mạnh mẽ như bão nổi, từng nước đều chèn ép, mở rộng thế trận như sấm rền chớp giật. Khách nhân quanh đó rì rầm, ngỡ thiếu niên vô danh sẽ nhanh chóng nghiền nát đối thủ.
Kỳ Tâm cô nương cũng hề nao núng. Ánh mắt nàng sáng lên hưng phấn, mỗi nước đều như hồn, tinh chuẩn mà mềm mại như một sợi xích bằng tơ. Đến tàn cục, thế cờ tưởng chừng nghiêng hẳn về Từ Tĩnh, bất ngờ nàng khẽ xoay một quân cờ đen, dựng nên tử cục thể phá giải.
Một tiếng "hòa" vang lên, như hồi chuông kết thúc trận đấu.
Từ Tĩnh cúi đầu chắp tay, giọng điềm đạm mà kính trọng:
"Tại hạ bái phục."
Kỳ Tâm khẽ, sóng mắt lấp lánh:
"Không thắng, nhưng cũng chẳng bại. Ngươi phá ván cờ, mời lên phòng quý, để trò chuyện nhiều hơn."
Khách sàn xôn xao, kẻ thì đùa rằng hai che mặt là tài tử giai nhân dung mạo ma chê quỷ hờn, kẻ háo hức chờ khi trò chuyện kết thúc, phòng riêng hé mở, để thoáng thấy dung nhan nàng.