Tĩnh Nguyệt - Chương 07 - Nguyệt Ảnh Huyễn Tâm
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:43:44
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tĩnh khẽ gật. Nàng ậm ừ một tiếng, lười biếng chỉ tay về phía góc phòng:
"Ngươi, mang cái ô đây."
Hắn theo. Tư Nguyệt đón lấy, thẳng dậy. Tay nàng phất nhẹ, từ ấn ký hoa sen giữa trán nàng, vô sợi tơ vàng mảnh tỏa , rơi lả tả rủ xuống ô như màn sa mỏng. Nàng đưa cho , giọng nhàn nhạt:
"Ngươi cầm lấy. Lúc nào cũng giữ bộ thể ở trong ô , mới tránh nguy hiểm."
Dặn xong, nàng cũng kéo mặt nạ che kín, tán ô.
Hai cùng rảo bước sang phòng Hồ Kỷ.
Một tiếng thét xé toang màn đêm. Từ Tĩnh Tư Nguyệt, sắc mặt nàng đanh , vội vã chạy tới nơi phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Một vị thư sinh ngã sân, chỉ trong phòng , ngón tay run bần bật:
"Có ma! Có ma!"
"Ngươi bình tĩnh!" Từ Tĩnh nắm lấy vai , "Có gì cơ?"
"Nó... nó..." nọ thở như đứt , giật bắn, "một cái đầu... mắt lòng trắng... thò xuống từ khe cửa!"
Tư Nguyệt nhíu mày. Từ Tĩnh hiệu nàng yên ngoài sân, để bước thám thính.
Cửa sổ mở tung, bên bàn, giấy bút và nghiên mực xô lệch. Gió thổi tung những trang sách còn ố vệt nước .
Một vết đen nhớp nháp bám dọc theo những vết gặm nhấm trang sách và thỏi mực.
Tư Nguyệt đột ngột cầm lấy tay , ngăn cho chạm bất kỳ thứ gì.
"Đó là yêu độc."
Sắp xếp cho vị thư sinh nhờ phòng một vị đồng môn, hai lập tức chạy tới phòng Hồ Kỷ.
"Yêu vật ngang nhiên xuất hiện . Hẳn là nó "ăn" thêm chấp niệm từ kẻ khác, nên mới mạnh lên và táo tợn như ." Nàng vội vàng rảo bước. "Sợ rằng nó sẽ tấn công Hồ Kỷ tiếp."
Từ Tĩnh chạy theo, ô linh khí dập dờn theo từng bước chân, "Nếu thật sự chấp niệm với kỳ thi, hẳn nó mạnh lên từ lâu . Dù đây cũng là một thư viện, dạng chấp niệm thật sự thiếu."
Tư Nguyệt đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Hai đẩy cửa bước . Tiếng bản lề kêu ken két càng cho gian trở nên quỷ dị.
Gian phòng im phăng phắc, ánh trăng ngoài cửa sổ lờ mờ phủ lên vật một màu xanh nhạt. Cái ô linh khí dường như ngăn bớt mùi yêu độc từ đang hấp hối, khí dễ thở hơn một chút.
Tư Nguyệt hiệu cho Từ Tĩnh xuống cạnh nàng, cuộn một góc phòng xa nhất, nhưng vẫn quan sát Hồ Kỷ.
Từ Tĩnh hạ giọng:
"Cứ đây thế … liệu con yêu thấy , còn xuất hiện ?"
Tư Nguyệt dựa lưng tường, mắt nửa nhắm nửa mở:
"Có ô che, nó phát hiện . Ngồi đây cũng chẳng ."
"… Hồ Kỷ nó hại mà. Nhỡ nó chuyển sang mục tiêu khác chứ tới đây nữa?" – Từ Tĩnh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-07-nguyet-anh-huyen-tam.html.]
"Không . Hắn gặm mất chân tay, nhưng vết thương, vẻ nó còn dừng. Chỉ là khi nó phá ngang, buộc rút lui." – Nàng thản nhiên, nghịch cào móng tay lên sàn.
"Không hôm là Tô Xương Trạch phát hiện , khi tới Lâu vẫn vấy đầy máu." – Hắn ngập ngừng. "Vậy.... nàng đoán con yêu là dạng gì?"
Tư Nguyệt mở mắt liếc sang, đôi đồng tử trong veo như màu hổ phách:
"Không . bản thể của nó hẳn là một loài quen gặm cắn. Tập tính của yêu ràng buộc bởi “hình”, còn mục đích và hành vi thì dẫn dắt bởi “niệm”."
Nói xong, nàng ngáp dài, thả xuống, ôm chặt lấy đầu gối:
"Ngươi hỏi nhiều quá. Khi nào dị động thì gọi dậy."
Từ Tĩnh thoáng cạn lời, nàng chỉ chốc lát chìm nhanh giấc ngủ, bờ lưng khẽ dập dềnh theo nhịp thở. Hắn im lặng cầm ô, giữ lấy cán gỗ trong gian yên ắng.
Chẳng bao lâu, nàng mềm , bắt đầu duỗi chân khỏi lớp sa bằng linh khí. Từ Tĩnh nhíu mày, do dự một lát khẽ đưa tay kéo . càng ngủ say, thể mềm nhũn, chân tay nàng càng ngả trượt thêm nữa. Hắn loay hoay chặn mấy , cuối cùng đành để nàng gối lên n.g.ự.c , một tay vòng lấy ép hai gối nàng , giữ cho khỏi phạm ngoài tấm che vàng óng của chiếc ô.
Tư thế bất đắc dĩ , kèm theo mùi hương thảo d.ư.ợ.c thoang thoảng từ mái tóc nàng, khiến nhịp tim bất giác rối loạn, dội từng hồi nặng nề lớp áo vải.
Thế mà Từ Tĩnh rõ bản ngủ từ lúc nào.
Khi mở mắt, ánh sáng ban mai len qua khung cửa. Trong vòng tay, Tư Nguyệt còn nửa mê nửa tỉnh, hàng mi khẽ run. Nàng thoáng vạt áo thô xám nơi đang tựa, miệng lẩm bẩm một tiếng mơ hồ:
"…Dã Tử?"
Âm thanh mỏng như khói, thoát tản , nàng dụi mũi n.g.ự.c áo , chìm tiếp giấc ngủ.
Từ Tĩnh cứng , tim khựng một nhịp. Hắn sụp mắt nàng, trong lòng đang nghĩ gì.
Gọi mấy , nàng vẫn chẳng chịu dậy. Bối rối, thu ô , xoay xở cõng nàng khỏi phòng Hồ tú tài. Trên hành lang sáng sớm, gió lạnh khẽ lùa, lặng lẽ đưa nàng về.
Đặt nàng xuống giường, đắp chăn xong, Từ Tĩnh mới cửa. Vừa bước tới ngưỡng cửa, một học trò hớt hải chạy , sắc mặt thất thần:
"Không xong ! Vị hôn thê của Tô Xương Trạch tấn công… May mà đêm qua vài luận thơ về muộn, thấy động tĩnh chạy đến, con yêu mới bỏ ."
Từ Tĩnh sững .
"Vậy là đêm qua, yêu vật quả thực xuất hiện nữa ?"
Sau lưng, tiếng chăn xao động.
Tư Nguyệt tỉnh, khoác áo bước , ánh mắt bình thản:
"Các ngươi thấy hình dạng nó ?"
Một học trò run giọng đáp:
"Không rõ nữa… như một bóng trắng toát, hình như dáng , nhưng đêm tối sương giăng mịt mờ, nó di chuyển quá nhanh nên rõ lắm."
Cả bọn mau chóng đưa nàng tới xem tình trạng vị hôn thê Tô tú tài.
Nữ tử sắc mặt tái xanh, bụng c.ắ.n nhiều nhát. Da tróc thịt bong thành một vết nham nhở sưng đỏ, nóng rực vì sốt, nhưng nguy hiểm đến tính mạng.
Tư Nguyệt rút trong tay áo một viên thuốc, đặt môi nàng:
"Nuốt ."
Rồi sang chỉ hai vị nữ y đang bên:
"Hai ở cạnh nàng nhiều hơn. Linh khí các ngươi mạnh, lợi cho việc giải độc."