Một buổi sáng nọ, khi đang dạo quanh một khu chợ truyền thống, mùi hương của các loại gia vị, hoa quả tươi và tiếng ồn ào của bán hàng bỗng đưa về một ký ức xa xăm. Đó là đầu tiên về thăm gia đình Phạm Quang, đúng hơn là nơi lớn lên, một viện mồ côi cũ kỹ ở ngoại ô thành phố. Anh hiếm khi nhắc đến quá khứ của , và luôn cảm thấy một bức tường vô hình ngăn cách với những nỗi đau thầm kín của . từng nghĩ rằng, nếu thể hiểu nguồn gốc sự lạnh lùng của , sẽ thể sưởi ấm trái tim . nỗ lực của đều như muối bỏ biển.
nhớ ngày hôm đó, dẫn qua những hành lang dài, những căn phòng tập thể trống trải, nơi trải qua thời thơ ấu mà vòng tay cha . Khuôn mặt biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng thể cảm nhận một nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa trong đôi mắt phẳng lặng của . Anh chỉ kể vắn tắt về cuộc sống ở viện mồ côi: những bữa ăn đạm bạc, những buổi học nhàm chán, và sự thiếu thốn tình cảm. Anh rằng, những đứa trẻ ở đó học cách tự lập từ sớm, học cách kìm nén cảm xúc để tổn thương. ôm lấy , cố gắng truyền cho một chút ấm, một chút tình yêu thương mà thiếu thốn bấy lâu. chỉ khẽ vỗ lưng lùi , như thể sợ hãi sự gần gũi.
Sau , mới hiểu rằng, sự lạnh lùng của là sự thờ ơ, mà là một cơ chế tự vệ xây dựng từ thuở ấu thơ. Anh học cách tin cảm xúc, tin sự gắn bó, vì sợ rằng một ngày nào đó chúng sẽ biến mất, để một . Anh quen với việc sống một , tự giải quyết vấn đề, cần đến sự giúp đỡ sẻ chia của bất kỳ ai. cố gắng phá vỡ bức tường , nhưng đủ kiên nhẫn, lẽ, đủ thấu hiểu. quá tập trung nỗi đau của chính , sự thiếu vắng tình yêu mà mong , mà quên mất rằng cũng đang vật lộn với những bóng ma trong quá khứ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tinh-mong-sau-bon-nam/chuong-4.html.]
mua một bó hoa cúc trắng ở chợ, loài hoa mà yêu thích. Hương thơm dịu nhẹ của chúng mang cho một cảm giác bình yên đến lạ. bộ về nhà, tự nấu một bữa ăn đơn giản, và bật một bản nhạc lời nhẹ nhàng. Giữa những giai điệu du dương, nhận rằng, dù cuộc hôn nhân của kết thúc, nhưng những bài học mà học từ nó vẫn còn mãi. học cách yêu thương bản , cách trân trọng những giá trị của riêng , và cách ngừng phát triển. cũng học cách nhận khác một cách đa chiều hơn, chỉ qua những hành động bề ngoài mà còn qua những câu chuyện ẩn sâu trong tâm hồn họ. Dẫu , sự thấu hiểu đến quá muộn màng, khi thứ thể cứu vãn.
Buổi tối hôm đó, nhận tin nhắn từ một bạn chung của và Phạm Quang, tên là Lan. Lan là một cô gái bụng và tinh tế, cô luôn quan tâm đến cả hai chúng . Lan hỏi thăm về cuộc sống hiện tại, và một hồi trò chuyện, cô đột nhiên nhắc đến Phạm Quang. “Anh Quang dạo trông lạ lắm, ít hơn khi, và vẻ gầy nhiều.” Lan với một giọng điệu đầy lo lắng. “Anh vẫn đều đặn, nhưng vẻ như đang chuyện gì đó trong lòng.” những lời Lan , lòng khẽ chùng xuống. nên cảm thấy thế nào. Vừa chút lo lắng, chút băn khoăn. Liệu đang hối hận? Hay chỉ là một sự đổi nhỏ trong tâm trạng?
cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, hỏi Lan: “Có lẽ bận công việc thôi. Anh vẫn chứ?” Lan thở dài: “Anh là , nhưng thì . Hôm còn hỏi về em nữa, hỏi em sống , cần giúp đỡ gì .” Lời của Lan khiến bất ngờ. Phạm Quang hỏi về ? Điều đó thật giống . Từ đến nay, luôn giữ cách, bao giờ thể hiện sự quan tâm một cách trực tiếp như . cảm thấy một chút bối rối, nên tin điều gì. Liệu sai lầm khi rời quá vội vàng? Hay đây chỉ là một sự quan tâm hời hợt, một thói quen lịch sự của ?
cảm ơn Lan và kết thúc cuộc trò chuyện. Đêm đó, trằn trọc ngủ . Những lời của Lan cứ văng vẳng trong đầu . hình dung Phạm Quang gầy gò, ít , một trong căn nhà lớn. Lòng bỗng dấy lên một cảm xúc khó tả, là tình yêu sự hối tiếc, mà là một sự đồng cảm, một nỗi buồn man mác. nhận rằng, dù lạnh lùng đến , cũng là một con , với những nỗi niềm riêng, những vết thương lòng mà thể chạm tới. Có lẽ, cả và đều là những kẻ cô đơn, chỉ là chúng cách để đến gần hơn. Sự thật khiến cảm thấy chua chát, một vị đắng lan tỏa trong cổ họng. nhắm mắt , cố gắng xua hình ảnh , nhưng nó cứ bám riết lấy , buông. rằng, dù cố gắng cắt đứt, nhưng sợi dây vô hình giữa và vẫn đứt lìa.