Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 4.1

Cập nhật lúc: 2024-11-09 22:38:11
Lượt xem: 13

Độc Cô Thiên Diệp cười nói: "Nếu có thể giúp hai vị sư bá, con tự nhiên nguyện ý."

Hắc Vô Thường nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Nhưng như vậy con sẽ bại lộ trong tầm mắt thần điện. Phong gia thì không đáng sợ, nhưng thần điện thì cần bận tâm một chút."

"Chuyện này không cần lo lắng." Độc Cô Thiên Diệp lấy huyễn giới ra mang lên, xoay xoay huyễn giới mấy vòng, sau đó lại mang mặt nạ thiên huyễn vào, một nam tử hoàn toàn xa lạ xuất hiện trước mặt mọi người.

"Cái này không tệ!" Bạch Vô Thường nhìn nói, "Ừ, như vậy đi, sẽ không có người nhận ra con đâu."

Hắc Vô Thường cũng tỏ vẻ khen ngợi, đây đúng là biện pháp tốt. Giờ thần điện và Phong gia đều đang tìm nàng, hai thế lực này lần tìm trên toàn bộ đại lục, cho nên chiêu ẩn thân này là tốt nhất vào lúc này. Bọn họ muốn tìm thì cứ tìm, nàng thì mang mặt nạ đi tham gia trận đấu.

Nếu Độc Cô Thiên Diệp đi tham gia trận đấu, nàng cũng nói mình có dược liệu, vậy bọn họ không cần vội vã đi tìm dược liệu, mà đi theo bọn Độc Cô Thiên Diệp đi bắt linh thú.

Bay vài ngày mới đến sơn mạch Vô Vọng, Lam Mân hạ cánh trên một đỉnh núi.

"Ngươi nói ta bên cưỡng bức hay lợi dụ thì tốt hơn?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ta thích ngươi đối ta cưỡng bức cộng thêm lợi dụ." Tử Tiêu nói.

Độc Cô Thiên Diệp đổ mồ hôi lạnh, nói: “Xem như ta chưa nói gì." Sau đó kêu Thanh Loan Tiểu Hỏa Tiểu Cửu cấp bậc cao ra, bảo bọn họ đi tìm linh thú.

"Cưỡng bức lợi dụ đều được, tốt nhất là thú phi hành." Độc Cô Thiên Diệp nhấn mạnh.

Bọn Tiểu Hỏa đi tìm thú thú, mấy người Độc Cô Thiên Diệp thì đi khắp nơi nhìn xem có dược liệu gì không. Tuy dược liệu cho trận đấu nàng có thể tự ra, nhưng căn cứ nguyên tắc muốn nuôi sống một đám người phải biết tiết kiệm, nên mang theo mọi người tìm bảo bối thôi.

Bởi vì Hắc Bạch Vô Thường có vẻ quen thuộc nơi này, trực tiếp mang Độc Cô Thiên Diệp đi hái một ít dược liệu có vẻ trân quý. Bọn họ đi đến một đỉnh ngọn núi, có thiệt nhiều dược liệu, sinh sống tươi tốt dị thường.

"Thiệt nhiều Ngưng Hương thảo, chúng ta cùng nhau hái đi." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó mọi người bắt đầu hái thảo dược.

Hác Bằng Du đứng ở chỗ xa nhất bên ngoài hai thảo dược, đột nhiên phát hiện giữa Ngưng Hương thảo xanh biếc có lẫn một đóa hoa màu đỏ. Hắn một phen hái hoa xuống, còn tưởng rằng là dược liệu trân quý gì, đứng lên, cầm trong tay hỏi: "Thiên Diệp, muội có biết đây là hoa gì không ?"

Độc Cô Thiên Diệp ở cách Hác Bằng Du không xa, ngẩng đầu nhìn sang, sau khi thấy rõ đóa hoa trong tay Hác Bằng Du thì hô to: "Mau ném xuống!"

"Vì..." Cái gì ? Nói còn chưa nói xong, hắn đột nhiên ngã ra phía sau, phía sau hắn là vực sâu vạn trượng !

Hác Bằng Du rớt xuống vực, Độc Cô Thiên Diệp nhanh chóng bay xuống theo, bởi vì phía dưới vực là sương mù dày đặc, nàng mất một hồi lâu mới đuổi tới phía dưới Hác Bằng Du đón được hắn, sau đó thuận thế rơi vào trong khe núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-4-1.html.]

Độc Cô Thiên Diệp thả Hác Bằng Du trên mặt đất, nhìn hắn không thể nói chuyện, chỉ có tròng mắt chuyển động qua lại, trong tay còn cầm đóa hoa kia, đột nhiên cười ra tiếng, nói: "Đóa hoa huynh vừa mới hái này tên là Tái Ngũ độc, sờ qua nó trong 1 phút toàn thân tê liệt, nếu sau nữa giờ không có giải dược, sẽ tê liệt mãi mãi. Không có cách nào cứu được."

Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một vật giống cái nhíp, rút Tái Ngũ độc từ trong tay Hác Bằng Du ra, đựng vào trong một cái hộp, thu vào.

Lúc này Tử Tiêu và Hắc Bạch Vô Thường bay xuống, nhìn thấy hai người, phi thân hạ xuống.

"Thế nào?" Tử Tiêu hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới bọn họ đều đi xuống, nói: "Tái ngũ độc. Con không có giải dược, sư bá có giải dược không?"

"Tái Ngũ độc? Vậy không phải cần Bích Tỳ đan mới có thể giải? Ta không có, Hắc lão nhân, ngươi có không?" Bạch Vô Thường hỏi.

"Ta cũng không có." Hắc vô thường nói.

"Vậy chỉ có lập tức luyện chế." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Sư bá, các ngươi trước nghĩ biện pháp kéo dài thời gian cho sư huynh, con cần một giờ luyện chế Bích Tỳ đan."

"Một giờ?" Bạch Vô Thường kinh ngạc nói.

Bích Tỳ đan là đan dược cấp 5, phẩm chất không tính cao, nhưng trong quá trình luyện chế lại phải chú ý rất nhiều chi tiết, luyện đan sư bình thường luyện chế Bích Tỳ đan đều phải cần hơn hai giờ, cho dù là hai người bọn họ cũng phải một giờ rưỡi, mà nàng lại chỉ cần một giờ !

Độc Cô Thiên Diệp lấy một cái đan lô ra, lấy dược liệu ra, đánh ra một đạo hỏa diễm bắt đầu động thủ luyện chế, lưu loát ngắn gọn, không có động tác xinh đẹp, lại có thể làm mỗi một bước chuẩn xác hoàn mỹ.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đến nhập thần, thiếu chút nữa quên Hác Bằng Du nằm trên mặt đất, vẫn là Tử Tiêu nhắc nhở, bọn họ mới nhớ lại người bị thương, ngô, nếu Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đan dược xong mà Hác Bằng Du lại treo (chết ý), vậy vui đùa quá mức rồi!

Hắc vô thường cầm một viên đan dược cho Hác Bằng Du ăn, sau đó tiếp tục nhìn Độc Cô Thiên Diệp luyện đan.

Một giờ trôi qua rất nhanh, Độc Cô Thiên Diệp nhốt linh lực đánh vào trong đan lô, khống chế quá trình kết đan chậm rãi, cảm thấy vừa vặn thì vỗ dược lô, hai viên đan dược bay ra ra, một mùi hương nhẹ nhàng hòa vào không khí.

Độc Cô Thiên Diệp cất một viên đan dược vào bình ngọc, một viên thì trực tiếp đút cho Hác Bằng Du, sau đó chờ độc trong thân thể hắn chậm rãi thải ra. Chậm rãi, Hác Bằng Du cảm thấy có một chút cảm giác.

"Tuôn rơi, tuôn rơi."

"Mọi người có nghe thấy tiếng gì hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Giống như có." Tử Tiêu nói, sau đó đứng vững bên người Độc Cô Thiên Diệp, cảnh giác nhìn bốn phía. Nhưng bốn phía trừ bỏ một ít dây leo, cũng không nhìn thấy linh thú gì.

Loading...