Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 14-2.1

Cập nhật lúc: 2024-11-11 23:35:18
Lượt xem: 7

Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một lọ đan dược cho Độc Cô Vân Hằng, nói: "Thân thể của ông giờ đã khôi phục tốt lắm, nhưng thực lực bị hao tổn rất nghiêm trọng, đan dược này có thể giúp ông khôi phục thực lực trước kia."

Độc Cô Vân Hằng không chút khách khí nhận đan dược này, có một cháu cố gái là luyện đan tông sư, không cần lo về đan dược, còn đều là phẩm chất cao.

"Thái nãi nãi, thái gia gia, chúng con về trước." Độc Cô Thiên Diệp nói xong kéo Tử Tiêu trở về viện.

Tử Tiêu ngăn nàng lại ở cửa, nói: "Chờ cứu cha nương nàng ra chúng ta sẽ thành thân đúng không?"

"Đó chỉ là qua loa tắc trách lấy cớ thôi, ngươi nghĩ là thật sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn con ngươi tràn ngập hy vọng của Tử Tiêu, không đành lòng đả kích hắn, nhưng chuyện thành hôn này, đối với nàng quá đột nhiên, hoàn toàn không có thời gian thích ứng.

Trong lúc nhất thời hai người đều im lặng. Tử Tiêu cũng hiểu tâm tư Độc Cô Thiên Diệp, cười cười, nói: "Ta hiểu rồi, xem ra là ta còn chưa đủ cố gắng. Đúng rồi, quyển sách trận pháp này nàng cầm nghiên cứu đi."

Tử Tiêu lấy một quyển sách ra đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nàng lấy lại xem xem, kinh ngạc nói: "Sao ngươi có sách trận pháp tốt như vậy ? Ta còn muốn đi tìm một quyển cao cấp một chút nữa! Cảm ơn ngươi."

Tử Tiêu nhìn dáng vẻ vui vẻ của Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Cảm ta như vậy thật không thành ý."

"Hả?"

Độc Cô Thiên Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn Tử Tiêu đã rơi xuống, sau khi nhấm nháp ngọt ngào của nàng một lần, mới lưu luyến rời khỏi, nói: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng ."

Mặt Độc Cô Thiên Diệp hơi phiếm hồng.

Tử Tiêu nhìn dáng vẻ của nàng, nói: "Ta muốn nghe nàng thổi thủ khúc lần trước."

Nghĩ đến việc Tử Tiêu vì mình làm nhiều chuyện, Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, cất sách trận pháp vào, đi đến cái ghế phía trước ngồi xuống, lấy đào địch đã thật lâu không sử dụng kia ra, thổi khúc《phong cảnh cố hương 》.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-14-2-1.html.]

Tử Tiêu ngồi bên cạnh nàng từ từ nhắm hai mắt im lặng nghe. Độc Cô Thiên Diệp nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của hắn trước mắt mình, thoáng hiện cảnh hai người lần đầu tiên gặp mặt, ở sơn mạch Yến Sơn, khi đó cảm xúc của nàng rất tệ, rất muốn về nhà, hắn cứ như vậy nhảy vào cuộc sống của nàng. Sau này hắn mặt dày mày dạn quấn quít lấy nàng, làm cho cuộc sống của nàng có nhiều vui vẻ hơn. Ở trong hắc ám chi thành, sau khi dậy sớm rời giường nhìn thấy hai người ngủ ở trên một cái giường, phản ứng của mình, bị hai mắt vô tội của hắn nhìn chăm chú, mình nói là sẽ phụ trách với hắn, cặp mắt hoa đào kia của hắn lập tức tỏa sáng, hóa ra hắn đã từng chút từng chứ chiếm cứ lòng của nàng, cùng nàng có nhiều kỉ niệm như vậy.

Nghĩ đến tâm trạng lần đầu thổi khúc này, lại so với tâm trạng lúc này, Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, thì ra mình đã từ từ quen với cuộc sống nơi này, quen với người nơi này, nhất là người trước mắt.

Trong phòng, Hác Bằng Du không biết tỉnh lại từ khi nào, nghe thấy tiếng sáo của Độc Cô Thiên Diệp, khóe mắt nhỏ hai giọt nước mắt. Hắn dung tay hứng giọt lệ, dùng hai ngón tay ma sát qua lại, không biết nghĩ tới cái gì. Xoay người muốn tiếp tục ngủ, cuối cùng cũng ngủ không được . Nghe tiếng sáo Độc Cô Thiên Diệp, hai mắt đã nhắm càng không ngừng động đậy.

Tiếng sáo xuyên qua tường viện, bay tới nơi rất xa. Mọi người trong gia tộc Độc Cô dừng chuyện trong tay, hưởng thụ một lát tốt đẹp này. Đồng thời cũng âm thầm ngạc nhiên Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên biết thổi sáo.

"Cha, Thiên Diệp tỷ tỷ thổi thật là dễ nghe." Trong viện cách đó không xa, Độc Cô Thiên Lân ghé vào trong n.g.ự.c phụ thân mình, ăn linh quả Độc Cô Thiên Diệp cho hắn.

Độc Cô Dật Kiêu nghe tiếng sáo, nói: "Quả thực không tệ." Không biết nói là kỹ thuật của nàng hay là cảm tình nàng dung nhập vào trong.

Độc Cô Thiên Diệp thổi hai lần thì ngừng lại, Tử Tiêu một tay ôm nàng lại, để cho nàng nằm trên người mình, mặt của nàng vừa vặn dán vào n.g.ự.c hắn.

"Nghe được không, nó vì nàng mà nhảy lên."

Thứ Hồn trong không gian linh thú nhịn không được không ngừng trợn trắng mắt, chủ nhân này, nói mình sắc, hắn mới rất biết dỗ nữ nhân! Lời nói buồn nôn như vậy, hắn còn chưa từng nói qua! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhớ tới bóng dáng quần áo hắc sa kia, nhớ tới sợi tóc của nàng đón gió bay lượn, cong lại cong, làm cho trong lòng hắn đột nhiên ngứa kì lạ.

Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ, hai tay Tử Tiêu giữ chặt nàng, nói: "Im lặng nằm một lát đi."

Nghe giọng nói mê hoặc của hắn, nàng thật sự dừng suy nghĩ, dựa vào trong n.g.ự.c hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, chậm rãi ngủ. Tử Tiêu nghe thấy hô hấp của nàng chậm rãi trở nên chậm chạp, nở nụ cười, khẽ hôn trên trán nàng, trên mặt rất là thỏa mãn.

Có lẽ, hắn có thể cho nàng tiếp xúc thế giới của hắn, hắn nghĩ. Hắn chậm rãi cũng nhắm mắt lại, nhợt nhạt ngủ. Trong viện chỉ có hoa sơn trà nở rực rỡ như lửa và một đôi người mang theo tươi cười đi vào.

Hác Bằng Du sờ sờ ngọc trụy vẫn mang trước n.g.ự.c mình, lại ngủ. Nhưng trong lúc ngủ mơ, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

 

Loading...