Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 5 - Chương 1-2: Tử Tiêu bá khí (2)

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:51:47
Lượt xem: 7

Tử Tiêu chán ghét nhìn Tùng Ngũ Tử, đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, ngăn trở ánh mắt Tùng Ngũ Tử.

Không thấy được mỹ nhân, sắc mặt Tùng Ngũ Tử lập tức thay đổi, nói: "Ngươi là ai ? Chắn ở trước mặt ta làm gì? Đừng cản đường, ta còn muốn hỏi mỹ nhân có nguyện ý theo ta về hay không!"

Nghe thấy lời nói của Tùng Ngũ Tử, sắc mặt Tử Tiêu càng khó nhìn, nhấc chân, một cước đá lên n.g.ự.c hắn, khiến hắn lăn vào vòng trong sân mới dừng lại.

Thôn trưởng nhìn thấy Tử Tiêu đá bay Tùng Ngũ Tử, một phen chạy tới nâng dậy hắn, rống Tử Tiêu: "Ngươi là ai? Cư nhiên dám đá Thần Vệ đại nhân!"

"Cút!" Tử Tiêu mắt lạnh nhìn hai người, khí thế không giống ngày xưa đột nhiên trút ra, "Nếu không muốn thật sự biến thành vô tử, lập tức cút!"

"Phi!" Tùng Ngũ Tử phun ra miệng máu, đẩy thôn trưởng đỡ hắn ra, "Ngươi là ai, cư nhiên dám đá ta!"

"Ta là nam nhân của nàng!" Tử Tiêu bá khí nói.

"Cái gì?"

Nữ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên có nam nhân? Vậy cũng không sao, hắn chỉ cần bộ dạng đẹp là được, có phải hay không không sao hết!

"Ngươi cư nhiên dám đá ta, ngươi có biết ta là ai không?" Tùng Ngũ Tử ôm ngực, nhìn chằm chằm Tử Tiêu, "Lão tử quản ngươi có phải nam nhân của nàng hay không, hôm nay gia coi trọng nàng , nàng nhất định phải theo ta!"

Tử Tiêu vỗ vỗ góc áo của mình, khinh miệt nhìn hắn một cái, sâu kín nói: "Ngươi là ai ta mặc kệ, nhưng ta biết ngươi nếu không cút, ngươi sẽ biến thành ai."

"Ai?"

"Tùng Vô Tử!" Tử Tiêu nói xong, một đạo linh lực công kích qua, địa điểm, đương nhiên là nơi khiến hắn vô tử.

"Hầm..." Tùng Ngũ Tử lại bị đánh trên mặt đất, sau đó lăn lăn lăn, hai tay ôm phía dưới thống khổ tru lên.

"Ngươi, ngươi dám đánh Thần Vệ đại nhân!" Thôn trưởng không dám tin nhìn Tử Tiêu nói, thấy ánh mắt sắc bén của Tử Tiêu nhìn qua, sợ tới mức hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất. [Edit: rinnina (Diễn đàn Lê Quý Đôn)]

"Ta đánh hắn! Dám đoạt nữ nhân của ta, vậy vĩnh viễn không cần làm nam nhân nữa!" Lời nói cảu Tử Tiêu nhẹ nhàng bay ra, lại khiến những người ở đây khiếp đảm.

"Ngươi, ngươi chờ, thần điện sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thôn trưởng nói xong, chạy tới nâng dậy Tùng Ngũ Tử còn đang kêu rên chạy mất.

"Ta chờ ." Tử Tiêu nhìn bóng dáng bọn họ nói, sau đó hơi thở chợt tắt, xoay người nhìn Độc Cô Thiên Diệp, cười hì hì hỏi: "Tiểu Diệp nhi, xử lý như vậy được không?"

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: "Không tệ."

"Bá khí quá!" Hác Bằng Du nói, "Không nghĩ tới ngươi còn có một mặt nam nhân."

"Ta nam nhân hay không nam nhân, những người khác đều không biết, trừ tiểu Diệp nhi. Cho nên ngươi không biết, rất bình thường." Tử Tiêu nói.

Độc Cô Thiên Diệp nhất thời hắc tuyến...

Chờ thôn trưởng và Tùng Ngũ Tử đi rồi, nàng dâu Chu Hải đỡ Chu Hải lại, nói: "Cảm ơn các ngươi ! Các ngươi vẫn là đi nhanh lên, thừa dịp lúc này người thần điện còn chưa đuổi theo, bằng không lập tức không kịp nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-5-chuong-1-2-tu-tieu-ba-khi-2.html.]

Độc Cô Thiên Diệp đi đến cạnh Chu Hải, cho hắn một viên đan dược, nói: "Chu lão ca, chúng ta nhưng có thể đi, các ngươi thì sao?"

Chu Hải nhìn thoáng qua nàng dâu Chu gia, nói: "Chúng ta cũng đi thôi. Dù sao nơi này cũng không ở vài năm, lại đổi một chỗ là được."

Ân? Chẳng lẽ bọn họ không phải người địa phương? Nhưng ngẫm lại nàng dâu Chu gia có khí chất như vậy, cũng không phải sơn dã thôn phụ bình thường có. Nhưng nếu bọn hắn không nói, các nàng cũng không hỏi.

"Cũng tốt, dù sao bị thần điện nhớ thương, các ngươi lại ở nơi này cũng không được." Hác Bằng Du nói, "Nhưng chúng ta thế nào cũng phải ăn xong toàn ngư yến rồi lại đi, toàn ngư yến ngon như vậy, không ăn xong thì rất lãng phí."

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu: "Dù sao đều đã như vậy, chúng ta ăn xong trước rồi nói."

Chu Hải bị thương không nghiêm trọng lắm, vì thế mọi người lại trở về tiếp tục ăn. Nguyên bản nghĩ Tùng Ngũ Tử trở về gọi viện binh cũng cần một ngày, mọi người ăn cơm xong có thể thu thập một chút lại đi, không nghĩ tới cơm còn chưa ăn xong, người thần điện đã tới rồi.

Thì ra, người thần điện biết Tùng Ngũ Tử cư nhiên tự mình chạy tới đoạt nàng dâu Chu gia, thần vệ đội đều đều chạy tới xem, ai biết vừa đến, thì nhìn thấy thôn trưởng đỡ Tùng Ngũ Tử một thân thương tích trở lại.

Biết Tùng Ngũ Tử bị phế, mọi người thần điện kêu gào muốn tới báo thù cho hắn. Bình thường đều là Tùng Ngũ Tử mang theo bọn họ tác uy tác phúc, giờ Tùng Ngũ Tử xảy ra chuyện, đương nhiên muốn đi bắt đối phương, quay về cũng dễ báo cáo kết quả công tác với điện chủ. Vì thế đoàn người toàn bộ vọt tới nhà Chu Hải.

Ăn cơm một chút bị đánh gãy hai lần, cơn tức của Độc Cô Thiên Diệp cũng dâng lên, nàng nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài, nhìn người vây quanh tiểu viện Chu gia, nói: "Các ngươi chờ không kịp đi tìm cái c.h.ế.t như vậy sao? Không muốn c.h.ế.t , thì cút cho ta!"

Người Thần điện vừa thấy Độc Cô Thiên Diệp, ánh mắt đều thẳng , nghe thấy tiếng mắng của nàng, chẳng những không tức giận, ngược lại cười ha ha lên, nói: "Nữ nhân này tốt, lớn lên đẹp như thiên tiên, tính tình còn hỏa bạo như vậy, nếu đặt ở dưới thân, sẽ tư vị mất hồn thế nào..."

"Phanh!" Người nọ còn chưa nói xong, trực tiếp bị ba đạo linh lực đưa lên tây thiên.

Đạo linh lực nhanh nhất, không cần phải nói, Tử Tiêu ; đạo thứ hai, Độc Cô Thiên Diệp; đạo thứ ba, Hác Bằng Du .

"Ni mã đản, gia gia ngươi ở trong này, cũng dám đùa giỡn cô nãi nãi ngươi? !" Hác Bằng Du tức giận nói. Chỉ vì hắn tham ăn, ăn nhiều hơn mấy đũa, lúc đi ra thì nghe nói như vậy, hắn giận đến mức trực tiếp công kích một cái vĩnh viễn ngăn chặn cái miệng của hắn.

"Các ngươi dám động thủ với chúng ta? !" Những người khác thấy thế, đều kêu gọi bảo bối của mình ra, rút vũ khí ra, chuẩn bị chiến đấu.

"Vừa vặn cô nãi nãi của các ngươi tâm tình không tốt, chơi đùa với các ngươi vậy! Xong sớm một chút, ta còn muốn về ăn cá!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, dưới chân vận khởi bộ pháp Phiêu Miểu, trong tay vận khởi Vô Tướng thần công, chạy qua mấy người kia.

Bọn Chu Hải chỉ nhìn một cái bóng theo xuyên qua giữa thần vệ đội, sau đó là tiếng động lả tả bá, chờ khi Độc Cô Thiên Diệp lại đứng trước mặt mọi người, toàn bộ người của đội thần vệ bên ngoài đã té trên mặt đất , toàn bộ là cắt đứt yết hầu, một đao trí mạng ! Mà chủy thủ trong tay Độc Cô Thiên Diệp ngay cả một giọt m.á.u cũng không dính.

Độc Cô Thiên Diệp cất chủy thủ vào, lại đánh ra một ngọn lửa, thiêu sạch sẽ t.h.i t.h.ể bên ngoài. Khi nàng làm xong tất cả xoay người lại, mới nhìn thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của mọi người. Cái loại ánh mắt nhìn nữ sát thần này làm nàng ngượng ngùng ho khan hai tiếng.

"Oa tắc, tiểu sư muội, thật là bá khí!" Hác Bằng Du khoa trương nói.

Nàng dâu Chu gia cười nói: "Muội tử thật là lợi hại!"

"Tẩu tử nói đùa." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ha ha, ta tên là Mạc Thu hoa, muội có thể gọi ta là Mạc tỷ tỷ." Chu gia tẩu tử nói.

 

Loading...