Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 4 - Chương 23: Vây chặn giết
Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:43:20
Lượt xem: 8
Tình huống bên Hắc Tử và Thất Nguyệt cũng không khác là mấy, sau khi đánh nát bóng đen, chỉ chốc lát sau tập hợp lại với nhau.
"Đây là cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp không hề vội vã công kích, mà là gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen.
"Kiệt kiệt, quỷ chủ vĩ đại sắp có cuộc sống mới, chúng ta sẽ có thái dương mới, ha ha!" Bóng đen quát to một tiếng, sau đó tán thành một đoàn khói đen rồi tiêu thất.
"Biến mất?" Thất Nguyệt kinh ngạc nhìn khói đen biến mất trong không khí, hiện tại chỉ còn lại ba cái thây khô.
Độc Cô Thiên Diệp cau mày đi tới bên cạnh thây khô, ngồi xổm xuống, cầm cây côn bên cạnh lên, chọc chọc vào thi thể. Nàng phát hiện ra toàn bộ hơi nước trong t.h.i t.h.ể bị hút khô, sinh khí của cơ thể cũng không còn.
"Thật kỳ lạ, những người đó làm sao biến t.h.i t.h.ể thành như vậy được?" Thất Nguyệt cũng đi tới bên cạnh thây khô.
"Thây khô lúc trước cũng hình thành như thế này sao? Rốt cuộc là dạng sinh vật gì vậy?" Hắc Tử nói.
Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, ném gậy trong tay đi, sau đó đánh ra một đạo hỏa diễm thiêu hủy ba cái thây khô. Nghe hai người Hắc Tử nói, hỏi: "Trước đây các ngươi đã từng nhìn thấy qua thây khô như vậy sao?"
Thất Nguyệt và Hắc Tử gật gật đầu, nói: "Chính là thây khô mà chúng ta phát hiện ra, cảm thấy bí cảnh chắc xảy ra chuyện gì đó, mới đi thăm dò."
"Tử Tiêu và Kỳ Lân vẫn còn ở trong sơn động, nếu mấy bóng đen này đi... Chúng ta đi về trước rồi nói sau." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó kêu Lam Mân ra, mang Hắc Tử và Thất Nguyệt cùng nhau rời đi.
Tốc độ của Lam Mân là nhanh nhất, rất nhanh bọn họ liền về tới sơn động. Lúc đi vào thì nhìn thấy Tử Tiêu và Thứ Hồn mỗi người đang nằm ngủ trên một cái ghế quý phi. Nghĩ đến mình đã đập nát một cái ghế quý phi, hiện tại xuất hiện hai cái, rốt cuộc bọn họ chuẩn bị bao nhiêu đây?
Thứ Hồn mở mắt ra, nói: "Các ngươi đã trở lại rồi sao? Sao hả, làm tốt rồi chứ? Có chuyện mạo hiểm kích thích gì phát sinh không?"
Tử Tiêu cũng mở mắt ra, thấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Nàng đi cũng không bảo ta, thật không có lương tâm."
Hắn đã nhận ra là không thể ép nàng thật chặt, bằng không nàng sẽ phản kháng. Hiện tại đành phải áp dụng chính sách vu hồi (vừa thực tế vừa mềm mỏng, uyển chuyển).
"Chúng ta phát hiện một loại sinh vật kỳ quái." Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới Tử Tiêu oán trách, nói.
"Hả?" Tử Tiêu đứng dậy, hỏi, "Các ngươi phát hiện ra cái gì?"
Thất Nguyệt nói lại chuyện sau khi bọn họ rời khỏi đó, lúc nói tới ba con linh thú kia cưỡng bức những người đó, giống như lại nghĩ tới sự ghê tởm kia. Hắc Tử tiếp lời hắn, nói xong chuyện lúc sau.
"Bóng dáng màu đen sao?" Tử Tiêu vuốt cằm giống như đang trầm tư, lúc mọi người đang nghĩ tới hắn biết đó là cái gì thì hắn đột nhiên nói một câu, "Ta cũng không biết đó là cái gì."
Mọi người muốn ngất xỉu. Ngươi không biết, không cần làm ra dáng vẻ ngươi biết có được không hả? !
"Các ngươi nói thây khô kia hình thành như thế nào?" Thứ Hồn nói. Tuy rằng nó có vẻ háo sắc, có vẻ không đáng tin cậy, nhưng bản chất của hắn vẫn là thụy thú, đối với chuyện tà ác vẫn rất để ý.
"Chúng ta cách không gần lắm, không nhìn thấy rõ ràng chúng nó làm như thế nào." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Ta đã kiểm tra qua thây khô này, chủ yếu là sinh khí trong cơ thể bị hút khô."
"Nghe thật đáng sợ." Tử Tiêu nói, đổi lấy sự xem thường của ba người một thú.
"Hôm nay coi như chúng ta chính diện đụng phải chúng nó, mấy bóng đen kia chỉ là đám lâu la thấp nhất. Chỉ sợ nơi này còn tồn tại cấp bậc rất cao. Chúng ta lại không biết chúng nó, không biết nhược điểm của chúng nó, nếu đụng phải, khả năng thắng không lớn. Cho nên hiện tại chúng ta cố hết sức không được tách ra, không được hành động một mình." Độc Cô Thiên Diệp phân tích nói.
"Tiểu Diệp Nhi nói cái gì thì làm cái đó đi." Tử Tiêu là người thứ nhất đồng ý.
Thất Nguyệt và Hắc Tử cũng gật đầu. Thứ Hồn, khụ khụ, không có quyền lên tiếng, ai biểu chủ nhân nó đã đồng ý chứ!
"Nếu có thể, chúng ta tận lực thông tri những người khác đã vào đây." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Các ngươi ở trong này có chuyện gì cần làm sao?"
"Ngươi vào đây làm cái gì?" Hắc Tử hỏi.
"Tìm một loại dược liệu. Ngát hương hoa, sinh trưởng ở chỗ khô ráo. Các ngươi biết nó ở đâu không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Không biết hình dáng của Ngát hương hoa, nhưng chúng ta biết chỗ khá khô ráo." Hắc Tử nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-23-vay-chan-giet.html.]
Hai năm nay, bọn họ thăm dò đại khái ảo cảnh nơi này rồi, chỗ nào là đầm lầy, chỗ nào bị cấm cái gì đều biết hết.
Nghe bọn hắn nói, Độc Cô Thiên Diệp hỏi: "Không phải tất cả địa phương đều cấm không sao?"
"Đương nhiên không phải. Chỉ có ở phía đông bí cảnh là cấm không. Chỗ khô ráo một chút là ở phía tây."
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ chỉ còn thời gian hai mươi ngày, bọn họ có thể xuyên qua gần như toàn bộ Không Linh bí cảnh, nhưng vẫn không gặp được chuyện gì khác nữa. Xem ra phải nhanh chóng lên đường.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp làm một bữa ăn chiều đơn giản, mọi người ăn xong rồi tự giác nghỉ ngơi.
Ở một chỗ trong bí cảnh, ba bóng đen quỳ trên mặt đất, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng của bọn họ, nhưng có thể cảm giác được không khí đang rất trầm trọng. Đột nhiên, một bóng dáng khác xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Các ngươi bị người khác phát hiện." Một câu rất bình thản nhưng lại dọa ba người run sợ.
"Lĩnh chủ, chúng ta không phải cố ý, không ngờ tới nữ tử kia giảo hoạt như vậy, chúng ta nghĩ nàng ta đã rời khỏi cho nên mới..." Bóng đen đi trước, dập đầu giải thích nói.
"Nữ tử sao? Không phải nữ nhân đều là sinh vật ngu dốt sao, làm sao có thể ngay cả các ngươi cũng lừa được hả?" Vẫn là giọng điệu thản nhiên đó.
"Lĩnh chủ tha mạng!" Bóng đen kia không ngừng dập đầu nói, hai bóng đen phía sau vẫn dập đầu.
"Sát." Người nọ nói một câu vào không khí.
Một bóng dáng dần dần hiên lên ở trong không khí.
"Lĩnh chủ." Sát hành lễ với Lĩnh chủ.
"Mang theo mấy người đi giải quyết đám người kia. Bây giờ còn chưa tới lúc chúng ta hiện thế, người nhìn thấy chúng ta đều phải diệt trừ tận gốc." Lĩnh chủ nói.
"Dạ." Sát hồi đáp.
Thân ảnh Lĩnh chủ dần dần biến mất, trước khi biến mất nói: "Mang theo ba tên phế vật này đi cùng. Nếu lại làm không xong thì phế bọn họ đi."
"Dạ." Vẫn là một chữ đơn giản.
"Tạ Lĩnh chủ, chúng ta nhất định lập công chuộc tội." Bóng đen đằng trước nói.
Sát liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Đi."
Ba người nhanh chóng đứng lên, nói: "Dạ, đại nhân." Sau đó dẫn hắn bay về phía của mấy người Độc Cô Thiên Diệp.
Sáng sớm hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp tỉnh dậy. Cảm nhận một chút thương thế của mình, nhận ra đã gần tốt hẳn rồi. Vì thế chuẩn bị đi Ngát hương hoa.
Nàng đi tới bên cạnh Tử Tiêu, dùng tay kiểm tra thương thế của hắn một chút, cũng không có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi ra ngoài, không thấy được hai mắt hoa đào đang nhắm chặt của Tử Tiêu mở ra, bên trong đầy ý cười.
Sau khi đi ra ngoài rửa mặt xong, Độc Cô Thiên Diệp trở về, thấy mọi người đều đã tỉnh thì làm bữa sáng cho mọi người, ăn xong, mọi người liền khởi hành. Độc Cô Thiên Diệp vốn định đi một mình nhưng Tử Tiêu nói gì cũng muốn đi theo nàng, còn dùng lời nói mọi người không thể tách ra hôm qua của nàng nói lại với nàng, làm nàng không nói lại được, cho nên đành phải đi cùng nhau.
Độc Cô Thiên Diệp gọi Lam Mân ra, vì đang vội nên bọn Tử Tiêu cũng cùng ngồi trên lưng Lam Mân.
"Thiên Diệp, linh thú của ngươi thực làm cho người ta hâm mộ." Thất Nguyệt nói.
"Nếu ngươi coi trọng linh thú nào thì nói với ta, ta thuần hóa giúp ngươi." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
"Được, ha ha, cảm ơn trước." Thất Nguyệt cao hứng nói.
"Ta cũng muốn." Tử Tiêu nói. Thứ Hồn ở trong không gian linh thú mắng to.
"Ta cũng muốn." Hắc Tử phe phẩy cây quạt nói.