Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 4 - Chương 22.1

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:42:55
Lượt xem: 11

Thấy Hắc Tử đến đây, Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu với hắn, sau đó đi tới trước mặt Bách Phượng Lan, nói: "Vốn định nhìn phân lượng mọi người đều là thuần thú sư, không muốn mạng của ngươi. Nhưng ngươi khẩn cấp muốn tìm cái chết..."

"Chủ nhân, đây là linh thú xấu nhất mà ta nhìn thấy." Hắc Phong xách mấy con linh thú diện mạo cực kỳ xấu đi tới. Mọi người nhìn qua, nhịn không được đều nôn khan.

Giống như cá chạch, thân thể bóng loáng, không ngừng chảy ra nước ghê tởm. Tứ chi ngắn nhỏ, cái đầu hình cá sấu mắt to mắt nhỏ, giãy dụa muốn thoát khỏi, cái đuôi vung vẩy, dưới cái đuôi còn có cái gì đó cực kỳ lớn.

"Quá xấu." Thất Nguyệt nhịn không được đi ra chỗ khác nôn.

"Ngươi xác định đây là giống đực sao?" Tiểu Cửu hỏi.

"Đương nhiên, điều này ta vẫn phân biệt được." Hắc Phong nói.

Tiểu Cửu hắc hắc cười hai tiếng, sau đó lấy một bình ngọc ra, để tới trước mũi ba người Bách Phượng Lan. Có lẽ biết thứ kia không phải thứ tốt, ba người đều nín thở không ngửi.

"A..." Tiểu Cửu đánh một quyền vào n.g.ự.c Phân Nam, đau đớn làm hắn kêu to. Ngã từ trên cao xuống đã bị thương, hiện tại lại bị Tiểu Cửu đánh, hắn nhịn không được hít mấy hơi.

Bách Phượng Lan và Tiểu Lâm cũng không muốn ngửi, bị Tiểu Cửu dùng phương pháp giống vậy giải quyết.

Xong ba người này, Tiểu Cửu lại đi tới giữa bọn linh thú, rắc toàn bộ bột phấn còn lại trên người chúng nó, sau đó về bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp.

"Đây là lần đầu tiên sử dụng thuốc này, không biết hiệu quả thế nào." Tiểu Cửu tự nhủ nói.

Thất Nguyệt và Hắc Tử nhìn bọn Độc Cô Thiên Diệp, đại khái đoán được nàng muốn làm cái gì, nhưng không cảm thấy nàng tàn nhẫn, ngược lại cảm thán tính cách của nàng xác thực đủ ngoan.

Một lát sau, thuốc bột kia bắt đầu có hiệu quả. Ba người Bách Phượng Lan bắt đầu cảm thấy rất nóng, lấy tay xé rách y phục của mình.

"Tách bọn họ ra một chút mới được." Tiểu Cửu nói, sau đó gọi Tiểu Ngân và Liệt Hỏa, chúng nó mỗi cái túm một người, tách ba người Bách Phượng Lan ra xa, sau đó lại đưa ba con linh thú lại đây.

"Ưm… nóng quá." Bách Phượng Lan vừa xé rách y phục của mình, vừa tìm kiếm cái gì đó có thể cho mình mát mẻ. Ý thức từ từ tan rã, hiện tại cảm thấy chính mình giống như đang ở trong vùng lửa, lúc đụng đến gì đó ẩm ướt, cảm thấy rất mát mẻ, nhịn không được toàn thân đều dán vào.

Thuốc bột trên người linh thú cũng bắt đầu có tác dụng, lỗ mũi ghê tởm bắt đầu thở hổn hển.

Tình huống của Phân Nam và Tiểu Lâm lúc này cũng không khác là mấy, thấy thân mình trống trơn của bọn họ ôm linh thú không ngừng cọ cọ, Độc Cô Thiên Diệp dùng tay che đi ánh mắt của Tiểu Hỏa.

Chuyện này trẻ con không nên xem.

"Tỷ tỷ, bọn họ đang làm cái gì vậy?" Cục cưng Lam Nguyệt không biết từ lúc nào mà ngồi trên vai Độc Cô Thiên Diệp, tò mò nhìn một đoàn nhân thú đang ôm làm hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-22-1.html.]

Nhìn ánh mắt thuần khiết của Lam Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp túm nó xuống đặt trước ngực, nói: "Bọn họ đang chơi trò chơi, cục cưng không nên nhìn."

Tuy rằng nàng không khế ước với Lam Nguyệt, nhưng Lam Nguyệt rất ỷ lại, cũng rất tín nhiệm nàng, nghe nàng nói không nên nhìn, nó lập tức nhắm hai mắt lại.

Thấy bộ dáng nghe lời của Lam Nguyệt, Độc Cô Thiên Diệp không khỏi nghĩ tới Tiểu Bạch Cầu còn đang ngủ say. Không biết khi nào nó mới có thể tỉnh lại.

"A..." Tiểu Lâm đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, trong thống khổ lại mang theo một chút thoải mái.

Mông đau làm cho hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, không ngờ tới hắn lại bị cưỡng bức! Bị một linh thú xấu xí ghê tởm cưỡng bức! Hắn muốn phản kháng, nhưng rất nhanh lại đắm chìm trong cảm giác thống khổ vui thích.

"A, thật thoải mái!" Phân Nam mất hồn kêu lên, so với trước kia làm người khác, thể nghiệm lần này không giống người thường.

Thất Nguyệt nôn xong, đi trở về nhìn thấy ba người Bách Phượng Lan cùng ba linh thú ghê tởm đen xì, nhịn không được lại chạy ra chỗ khác nôn tiếp. Lặp lại như thế, ngay cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra.

Thất Nguyệt lại đi trở về, người nôn khan đến mức suy nhược.

"Ngươi có khỏe không?" Độc Cô Thiên Diệp thân thiết hỏi.

Vì không để nhóm thú của mình học xấu, Độc Cô Thiên Diệp thu tất cả chúng nó vào lại Luyện Yêu Hồ. Hiện tại chỉ còn lại ba người là nàng, Hắc Tử và Thất Nguyệt. Thấy bộ dáng nôn khan của Thất Nguyệt, trong lòng nhịn không được cười trộm.

Hắc Tử nhìn biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, lại nhìn nhóm nhân thú còn đang đại chiến bên kia, nhịn không được khóe miệng co rút.

Không nghĩ tới nàng còn yêu thích chuyện này!

Qua một lúc lâu sau, hiệu lực của thuốc bột từ từ mất đi tác dụng, ba người Bách Phượng Lan dần dần tỉnh táo lại, thấy tình huống hiện tại của mình, nhịn không được hét ầm lên.

"A..."

Thanh âm của Bách Phượng Lan bén nhọn nhất, gần như muốn đ.â.m thủng màng tai bọn họ. Lại nhìn thân thể của mình, trên đó tất cả đều là niêm dịch* của linh thú ghê tởm, nhịn không được hôn mê bất tỉnh.

*niêm dịch: chất lỏng dinh dính

Phân Nam và Tiểu Lâm cũng đã tỉnh táo lại, bọn họ cũng muốn choáng váng, nhưng ý chí của bọn hắn kiên cường hơn bọn hắn nghĩ, muốn choáng váng lại không choáng váng được.

"Độc Cô Thiên Diệp, ngươi….tiện nhân này, Công hội Thuần thú sư sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Phân Nam mắng.

 

Loading...