Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 18.1

Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:00:53
Lượt xem: 28

Độc Cô Thiên Diệp gọi mấy người Mạc Trì tới, nói: "Giáng Vực nói đã chuẩn bị tốt, bây giờ có thể bắt đầu."

"Dùng cách gì?" Mạc Trì hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gọi Giáng Vực ra, nói: "Giáng Vực sẽ mang cháu vào vùng ý thức của ngoại công, mạnh mẽ gọi ông tỉnh lại."

"Làm như vậy có nguy hiểm gì không?" Mạc lão nhị hỏi.

Mỗi lần nói rất ít nhưng lại nói thẳng vào điểm trọng yếu. Những người khác cũng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, chờ nàng trả lời.

"Huyễn lực càng cao, nguy hiểm càng nhỏ." Giáng Vực trả lời thay Độc Cô Thiên Diệp, "Nếu không thành công thì nàng sẽ luôn ở trong vùng ý thức của hắn không ra được. Nếu như tiềm thức của hắn bị công kích thì ý thức của nàng có thể sẽ mất đi."

"Vẫn là ta đi đi." Khung Cách nói. Ở đây huyễn lực của hắn là cao nhất.

"Ngươi không được." Giáng Vực nói, "Các ngươi đều không được."

"Vì sao?"

"Vì Giáng Vực chỉ có thể đưa ta vào." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Chúng ta có khế ước."

Ý thức chính là nếu không có khế ước với người, cho dù huyễn lực có cao tới đâu thì cũng không thể.

"Chúng ta bắt đầu đi." Giáng Vực nói, "Nếu các ngươi không muốn nàng gặp chuyện không may thì cam đoan không ai đến quấy rầy. Bằng không..."

Mấy người Mạc Trì đi ra bên ngoài chờ, Độc Cô Thiên Diệp đi tới bên giường, nâng Mạc Chấn Đình dậy sau đó ngồi xếp bằng, tỏ ý Giáng Vực có thể bắt đầu.

Hai tay của Giáng Vực bắt đầu kết ấn, linh vụ màu trắng tràn ra từ từ bao vây Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Chấn Đình lại, nếu nhìn từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ. Làm xong hết thảy, Giáng Vực liền ngã xuống cái ghế bên cạnh, chờ Độc Cô Thiên Diệp cho hắn tin tức.

Độc Cô Thiên Diệp cảm giác được linh vụ vây quanh mình, lúc mở mắt ra thì nhìn thấy là một mảnh trắng xoá, không có trời xanh cũng không có đất đai, càng không có núi sông.

'Chỗ này là vùng ý thức của ngoại công sao?' Độc Cô Thiên Diệp nhìn thế giới trắng xoá, suy nghĩ. Không biết làm sao mới có thể làm ngoại công tỉnh lại, Độc Cô Thiên Diệp đành phải đi xung quanh hy vọng có thể tìm được cách phá giải.

Đi được một lúc, Độc Cô Thiên Diệp đi vào một nơi băng tuyết, trời đã bắt đầu có tuyết rơi. Độ ấm chợt giảm xuống làm nàng lạnh run. Nàng nhớ tới lời nói của Giáng Vực, cảnh tượng trong vùng ý thức của một người chính là do tâm tình của người đó mà ra. Bây giờ tuyết rơi chứng tỏ Mạc Chấn Đình sống không tốt trong thời gian này.

Chợt hiện ra một cái bàn ở trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, bên trong đúng là Mạc Chấn Đình gặp chuyện trong khoảng thời gian này.

"Hóa ra vì tìm kiếm mẫu thân mà ngoại công làm chuyện như vậy." Độc Cô Thiên Diệp cảm khái nói.

Đột nhiên hiện ra một cảnh tượng chính là lúc Độc Cô Thiên Diệp được năm tuổi sau khi kiểm tra nguồn huyễn lực xong, Mạc Chấn Đình và năm huynh đệ Mạc gia liền thương nghị một số việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-18-1.html.]

"Phụ thân, Phong gia lại chèn ép sinh ý của chúng ta ở bên ngoài." Mạc lão tứ nói.

"Hừ, Phong gia thật sự là khinh người quá đáng!" Mạc Kiếm tức giận nói, "Phụ thân, vì sao chúng ta phải nhẫn nhịn bọn họ?"

"Do chúng ta đuối lý về việc hôn sự trước đây, bây giờ chủ yếu là tìm được tiểu muội của các con. Còn Thiên Diệp nữa." Vẻ mặt của Mạc Chấn Đình nghiêm túc ngồi ghế phía trên trong đại sảnh, nói với năm huynh đệ Mạc gia.

"Kiểm tra Thiên Diệp xong rồi, không có nguồn huyễn lực cũng không thể tu luyện kiếm khí." Mạc Trì nói.

"Một khi đã vậy thì đưa nó tới Kỳ Phong thành đi." Câu nói đầu tiên của Mạc Chấn Đình quyết định nơi mà Độc Cô Thiên Diệp phải đi.

"Phụ thân!"

Mạc Chấn Đình vung tay lên, ngăn cản bọn họ nói tiếp.

"Bây giờ Phong gia chèn ép chúng ta trên mọi phương diện, vẫn không có tin tức của Thu Thủy. Rời xa Đế đô là an toàn nhất." Mạc Chấn Đình nói, "Các con ai là người đi đây."

Năm huynh đệ Mạc gia lúc này mới hiểu dụng tâm của phụ thân, đều tranh nhau muốn đi Kỳ Phong thành. Cuối cùng vẫn là Mạc Kiếm đi.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn cảnh tượng cuối cùng chính là bóng dáng của Mạc Chấn Đình đứng trong gió lạnh thật lâu, nhìn xe ngựa chạy đi.

"Ngoại công..." Độc Cô Thiên Diệp không nhịn được gọi.

"Ai?"

Trong thế giới trống trải này đột nhiên truyền đến một câu như có như không.

"Ngoại công!" Độc Cô Thiên Diệp kêu lên thật to vào không khí, "Ngoại công ở đâu?"

"Ngươi là ai?" Giọng nói dần dần rõ ràng, nhưng vẫn đoán không ra phương hướng.

"Ngoại công, cháu là Thiên Diệp đây! Ngoại công mau ra gặp cháu đi!"

Tuyết rơi nhiều hơn, toàn bộ thế giới rất nhanh bị đông lại. Đột nhiên bông tuyết đều biến thành vũ khí sắc bén công kích vào Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngươi không phải Thiên Diệp! Thiên Diệp ở Kỳ Phong thành, nó không thể tu luyện! Ngươi là ai?"

"Ngoại công, cháu thật sự là Thiên Diệp mà!" Độc Cô Thiên Diệp vừa ngăn cản công kích vừa gian nan nói, "Ngoại công, chẳng lẽ ngài thật sự không nhận ra Thiên Diệp sao? Khi đó mỗi ngày ngài đều phụng phịu, nói nhìn cháu liền thấy phiền, nói cháu lớn lên giống phụ thân, sau lưng lại lén quan tâm tới cháu, cho dù cháu là phế vật không thể tu luyện, ngài cũng suy nghĩ an bài cuộc sống tốt nhất cho cháu. Chẳng lẽ ngài không nhớ gì sao? Lúc trước khi đi, ngài còn nói với cháu: 'Người khác nhìn cháu như thế nào không quan trọng, cháu chỉ cần vui vẻ là được rồi."

Gió thổi mạnh, trời đất trở lại sự yên lặng bình thường.

 

Loading...