Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 13-2.1
Cập nhật lúc: 2024-10-03 10:38:56
Lượt xem: 31
Thần Tinh Tông nhận sai, linh vị cũng không tiếp tục truy cứu, nói với đệ tử tứ đại đế quốc: “Ta nghe điện chủ nói về chuyện của các ngươi, các ngươi đều là có tuổi trẻ đầy hứa hẹn, về sau Huyền Nguyệt địa lục phải nhờ vào các ngươi.”
Nói xong, hai tay nàng kết ấn, một ánh sáng màu trắng trên tay nàng tản ra, bay đến bên người đệ tử tứ đại đế quốc phía dưới, bay xung quanh vài vòng rồi chui vào thân thể bọn họ.
“Các ngươi đều là người tài, vừa rồi là thần chi chúc phúc, có thể giúp các ngươi tăng tốc độ tu luyện. Đây là thưởng cho các ngươi.” Linh vị nói, thanh âm tựa hồ có ma lực: “Đương nhiên các ngươi được hưởng điều này, thì đại biểu các ngươi cũng phải thực hiện trách nhiệm của mình. Về sau duy trì một thế giới hòa bình yên ổn là dựa vào các ngươi.”
“Vâng. Đệ tử nhất định cẩn tuân ý chỉ của giáo hội linh vị.” Cùng nhau trả lời, mọi người đã thương lượng tốt chuyện này với Độc Cô Thiên Diệp.
“Một khi đã như vậy, các ngươi về sau nhất định phải cố gắng, hảo hảo tu luyện. Ta hi vọng một ngày kia, có thể nhìn thấy các ngươi đứng trên đỉnh cao.” Linh vị nói xong, bóng dáng dần dần nhạt đi.
“Cung thỉnh linh vị.” Mọi người lại hành lễ, tiễn đưa linh vị.
Thần Tinh Tông tiến lên đem hương án trên hòm thu hồi lại, xoay người đối diện với mọi người nói: “Thần điện mười năm một lần đại tế tự thông qua đệ tử tứ đại đế quốc lưu lại cùng chúng ta vượt qua ngày hội thần thánh này. Mấy ngày nay các ngươi có thể ở huyễn hải lĩnh vực tự do tu luyện, cũng có thể đi dạo xung quanh. Có chuyện gì cần có thể nói với đệ tử phụ trách, bọn họ sẽ thay các ngươi giải quyết. Hy vọng các ngươi ở đây được vui vẻ.”
Thần Tinh Tông nói xong, liền cùng tứ địa điện chủ ly khai. Trước sau không đến một giờ.
“Như vậy đã xong,” Có người nhỏ giọng oán giận, “Ta còn không cảm nhận được liền đã xong.”
Đương nhiên, dám oán hận, trừ bỏ đệ tử tư đại đế quốc không sợ trời không sợ đát kia thì không có người khác.
Phong Giản đi xuống dưới, Độc Cô Thiên Diệp đi theo hắn ly khai tế đàn. Trước khi rời đi nàng đi xem một chút những người của tam quốc gia, những người này vây cùng một chỗ, khích động thảo luận nhận thức đối với Thần điện, đối với linh vị, tựa hồ quên đi chính mình.
Độc Cô Thiên Diệp và Phong Giản trở lại sân, nàng tháo mặt nạ xuống, trở lại thành Bách Lý Tà.
“Không nghĩ tới đơn giản như vậy.” Độc Cô Thiên Diệp nói, trong lòng có chỗ nào đó thất vọng.
“Ngươi cũng không nên xem thường chuyện này, tuy rằng đơn giản, nhưng được linh vị ban cho chúc phúc, về sau thời điểm tu luyện so với người khác đều nhanh hơn, năng lực lĩnh ngộ cũng đề cao lên. Người của Thần điện so với trên đại lục thực lực cũng cao hơn đây chính là nguyên nhân chủ yếu.” Phong Giản nói.
Đương nhiên, người được tuyển, thiên phú so với người bình thường cao hơn rất nhiều.
Phong Giản và Độc Cô Thiên Diệp trò chuyện trong phòng, đột nhiên Phong Giản hình như có chuyện, nói với Độc Cô Thiên Diệp: “Ta ra ngoài một chút, ngươi cứ ở trong phòng, nếu có chuyện cần đi ra ngoài thì mang theo mặt nạ của ngươi.”
Phong Giản nói xong liền đi ra ngoài, bộ dáng vội vã, giống như đã xảy ra đại sự.
Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng tự hỏi kế hoạch tiếp theo, đột nhiên nghe được Đô Đô truyền âm, Vô gia gia đã tỉnh. Nàng lắc mình vào Luyện Yêu Hồ, Nhìn Vô gia gia đang ngồi trên giường trò chuyện với mọi người. Lúc này sắc mặt hắn hồng nhuận, đã không còn tái nhợt, xem ra ở Luyện Yêu Hồ nữa tháng đã khôi phục lại.
“Vô gia gia.” Mọi người nhìn Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, vẻ mặt đều là tươi cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-13-2-1.html.]
“Nha đầu.” Hữu Vô đại sư dựa đầu vào gối. nhìn Độc Cô Thiên Diệp, muốn nói gì đó lại không nói thành lời.
Mặc kệ lúc trước bị tra tấn như thế nào, chính mình vẫn cố duy trì tỉnh táo, bởi vì sợ ngất đi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hắn còn chưa tìm được Mạc Chấn Đình, chưa tìm thấy hiệu trưởng, làm sao có thể c.h.ế.t đi. Tối hôm đó Độc Cô Thiên Diệp cứu hắn, hắn đã nghe thấy tiếng gọi của nàng, bởi vì nghe được thanh âm đó, hắn mới yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.
“Vô gia gia, lần trước nói đến đế đô thăm ta, kết quả còn để ta đi tìm. Cần phải trừng phạt.!”Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Ha ha, muốn trừng phạt như thế nào? Ta đã nuốt lời, con muốn trừng phạt thế nào ta cũng nhận.!” Hữu Vô đại sư cười lớn một tiếng, nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn một chút, hiện tại vết thương đã kéo da non, bởi vì có thiên hoa, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại. ( Thánh dược làm đẹp đây, mại zô mại zô bà con.) Lúc cười trung khí mười phần, xem ra nội thương cũng đã tốt rồi.
“Vậy phạt người nhanh chóng khỏe lại, đến lúc đó có chuyện gì thì để người đánh tiên phong, ta ở phía sau.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp mọi người cười đến cao hứng.
“Đúng rồi, Vô gia gia, người như thế nào lại đến Thánh Hải thành?”
Hữu Vô đại sư nghe câu hỏi này thì trầm mặc trong chốc lát. Mạc gia ngũ huynh đệ cũng thu hồi tươi cười.
“Ta theo cư dân của Thần điện đi vào.” Vô Hữu đại sư sửa sang ý nghĩ, bắt đầu nói đến sự tình sau khi rời khỏi Độc Cô Thiên Diệp.
Hữu Vô đại sư sau khi rời Mộng Tiêu Lĩnh, đi theo con đường hiệu trưởng đã đi để tìm manh mối, cuối cùng đoán là hắn vẫn đi theo Mạc Chấn Đình đến lúc mất tích, có khả năng là ở tổng bộ Thánh Hải thành. Hữu Vô đại sư mặc dù ở giới luyện khí cũng có danh tiếng, nhưng hắn tính tình bất định, cho nên bằng hữu không nhiều. Một ngày hắn ở thành thị phụ cận Châu thành, ở trong khách điếm xa hoa nghĩ biện pháp đến Thánh Hải thành, bởi vì trừ người của Thần điện thì không ai biết Thánh Hải thành ở nơi nào, huyễn hải lĩnh vực lại lớn như vậy, không có người dẫn đường, chỉ sợ là c.h.ế.t trên biển.
“Ngươi không biết, luyện khí sư của Thần điện chỉ vì những người bên trong Thần điện luyện khí. Giống như chúng ta cư dân vùng ngoài, không có tư cách thỉnh bọn họ luyện khí.” Người nọ nói.
Cư dân vùng ngoài chính là những người sinh hoạt trên đảo nhỏ bên cạnh Thánh Linh đảo. Trên danh nghĩa họ là người của Thần điện, nhưng bởi vì thế lực họ không mạnh nên mới bị trục xuất đến đảo này, cho nên thực chất cũng không thể coi là người của Thần điện. Thân phận của họ ở huyễn hải lĩnh vực chính là thấp kém.
“Nếu có thể tìm được Hữu Vô đại sư, thỉnh hắn giúp ngươi luyện chế…”
“Hữu Vô đại sư hành tung bất định, ai biết hắn ở nơi nào đâu? Nghe nói hắn tính tình quái dị, không dễ giúp người khác luyện khí. Ta nào có biện pháp khiến hắn giúp ta luyện khí? Hơn nữa hai ba ngày sau ta phải hồi đảo.”
Nghe đối thoại của hai người này làm Hữu Vô đại sư nổi lên tâm tư, hắn có thể mượn những người này đưa mình đi Thánh Hải đảo. Nhưng hắn không thể trực tiếp cùng họ giao dịch. Phải nghĩ cách để đối phương cầu hắn mới được. Nghĩ nghĩ, buổi chiều hắn ở phòng luyện khí, đem hai kiện huyễn khí gửi đến luyện khí điếm. Luyện khí sư cùng luyện đan sư giống nhau, thường xuyên đem tác phẩm của mình bán đi, tựa như lần trước Độc Cô Thiên Diệp mua được mặt nạ cùng huyễn giới vậy. Sau đó khi giao dịch hắn giả vờ không cẩn thận để lộ ra thân phận là được.
Theo tin tức mà lão bản luyện khí điểm tuyên truyền, tin tức Hữu Vô đại sư đang ở trong thành nhanh chóng được truyền đi, hơn nữa còn nói hắn hiện đang ở nơi nào. Hai người kia sau khi nghe được tin tức đều rất kích động, không nghĩ tới Hữu Vô đại sư lại ở gần đây. Hai người đêm đó đi bái phỏng Hữu Vô đại sư, nhưng bị hắn nói là buồn ngủ đuổi đi, bảo có gì ngày mai hãy nói. Hai người đành phải chờ hôm sau lại tới.
Đến buổi chiều Hữu Vô đại sư mới thấy bọn họ, bởi vì người hắn muốn gặp ở tại khách sạn cách một con phố. Hữu Vô đại sư nghe người kia nói xong, bảo cần thời gian ba ngày để luyện chế. Nhưng người nọ ngày mai phải trở về, cho nên Hữu Vô đại sư không có khả năng vì hắn mà khai lô luyện chế.
Lúc này Hữu Vô đại sư giả vờ để lộ mình có dự tính đi huyễn hải một chuyến, tham quan cảnh sắc nơi đây. Người nọ do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng mời Hữu Vô đại sư đi cùng