Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 12-1.1

Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:14:41
Lượt xem: 36

"Ta g.i.ế.c Thiếu chủ Vũ điện. Bọn họ muốn trực tiếp g.i.ế.c ta nhưng là gần đây có đại tế tự gì đó, quy định Thần điện trong thời gian này không thể g.i.ế.c người. Sau đó ta bị đưa đến nơi đây." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bọn họ nói khi nào qua hiến tế sẽ thả ta ra."

"Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi không biết đã đến nơi này thì ngươi không thể rời đi sao ?" Người nọ cười to, hình như đang cười Độc Cô Thiên Diệp quá ngây thơ.

"A ! Thật vậy sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, trong lòng hiểu được, đã cho ngươi biết chuyện ở nơi này thì sao có thể thả ngươi đi.

"Đương nhiên. Đến đến đến, sau này theo ta. Ở trong này có bạn là tốt rồi ! Đã lâu không có người mới tới, lão nhân gia đều rất tịch mịch."

"Ha ha, còn chưa thỉnh giáo đại danh tiền bối." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Đại danh của ta ? Của ta đại danh, ta nghĩ, của ta đại danh..." Người nọ tựa hồ lâm vào ký ức, lặp đi lặp lại câu nói kia, "Đại danh của ta, của ta đại danh là cái gì ? Vì sao ta không nhớ nỗi đại danh của ta ? Của ta đại danh là cái gì ? A - -"

Người nọ như lâm vào điên cuồng, vỗ nát cái bàn rồi chạy ra ngoài.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn đột nhiên điên cuồng mà hoảng sợ, lập tức sững sờ.

Những người khác ở nhà ăn đều cười ha hả. Có người nói:"Hắn gọi là Cá Quả Tử, tới nơi này đã gần trăm năm, tuổi tác chắc là lớn hơn ngươi, ngay cả tên mình cũng không biết."

Độc Cô Thiên Diệp phục hồi tinh thần, đi đến một bàn khác ngồi xuống, nói: "Cá Quả Tử tiền bối nói là thật lâu cũng không có người mới đến ?"

"Đúng vậy, đã lâu, ta đến đây rồi thì về sau không có người đến nữa, trước kia ta là người mới, hiện tại ngươi đã đến, danh hiệu người mới liền thuộc về ngươi."

"Ách, tiền bối tới nơi này đã bao lâu ?"

"Cũng khoảng mười năm đi."

"Mười năm ?!" Độc Cô Thiên Diệp sợ hãi kêu lên. "Lâu như vậy Thần điện không đưa những người khác đến sao?"

"Chúng ta nói là ở nơi đây." Người nọ đột nhiên tiến đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, thần bí nói: "Ta biết Thần điện thường xuyên dẫn người tới, nhưng có thiệt nhiều người không có đãi ngộ như chúng ta mà là bị đưa đến hình phòng."

"Hình phòng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-12-1-1.html.]

"Đúng vậy. Ngay tại... Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa nói tên của ngươi." Người nọ đột nhiên dời đi đề tài, hỏi tên của nàng.

Độc Cô Thiên Diệp thấy nguyên lai là Tiểu Nhất và Tiểu Nhị mang đồ ăn tới. Nhìn Độc Cô Thiên Diệp và mọi người trò chuyện vui vẻ, hai người không nói gì thêm rồi đem đồ ăn chia cho mỗi người.

"Ta tên là Bách Lý Tà. Không biết tiền bối xưng hô thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp lấy cơm mà Tiểu Nhất đưa rồi đặt trước mặt người nọ.

"Ta gọi là Lưu Tể Lâm, người khác đều gọi ta là lão Lục bởi vì ở nhà ta thì ta đứng hàng thứ năm." Lưu Tể Lâm nói.

"Ha ha, lão Lưu ca. Đến đến đến, ăn cơm ăn cơm, ta còn chưa biết đồ ăn nơi này vị ra sao. Nhìn qua cũng không tệ." Độc Cô Thiên Diệp nhìn cơm chiều trước mặt nói.

"Nơi này bữa tối là ngon nhất. Mỗi ngày đều có súp lơ, hương vị thật tốt, ngươi có thể nếm thử. Đáng tiếc nơi này không có phát rượu." Lưu Tể Lâm vẻ mặt tiếc hận nói:" Bằng không được ăn thịt, được uống rượu, lại thêm súp lơ, chậc chậc, cuộc sống như vậy thật tốt a !"

Độc Cô Thiên Diệp cười ăn một miếng súp lơ, hương vị quá thực không tồi, chẳng qua bên trong có gì đó làm cho người ta nghiện, nàng ăn một miếng thì không hề đụng đến nữa."

Tiểu Nhất và Tiểu Nhị thấy mọi người cơm nước xong nên đi thu thập bát đũa, nhìn súp lơ trước mặt Độc Cô Thiên Diệp như chưa hề được đụng qua. Hai người nhìn nhau một chút rồi tiếp tục thu dọn.

Ăn cơm chiều xong, mọi người cùng nhau tản bộ trong viện, ngắm hoa sen, ngửi hương thơm tỏa ra từ hoa ở nơi đây, ngày qua ngày cũng coi là tiêu dao. Cảnh sắc này mười năm như một, mọi người sớm đã nhìn chán, đều cùng nhau trở về phòng.

Nơi này buổi tối không cho phép mọi người la cà ở bên ngoài, nếu có người ra khỏi phòng, Tiểu Nhất bọn họ sẽ biết, sẽ nhanh đi đến. Bị bắt cũng không dùng cách xử phạt thể xác với bọn họ, nhưng bữa tối hôm sau sẽ không cung cấp súp lơ cho bọn hắn. Không có đồ ăn này, những người đó liền cảm thấy không được tự nhiên. Cho nên buổi tối mọi người đều không ra khỏi phòng.

Độc Cô Thiên Diệp trở về phòng, lấy ra thông tin thạch nói với Tạ Bình thông tin hôm nay thu được. Nghe xong, Tạ Bình nói: "Nói cách khác, bọn họ cũng không ở nơi này?"

"Không nhất định. Lão Lưu ca nói còn có hình phòng, bên trong giam giữ một ít người. Ta tính đêm khuya sẽ đi tìm. Hiện tại ta còn chưa biết hình phòng ở nơi nào."

"Vậy ngươi cẩn thận."

"Ta sẽ."

Độc Cô Thiên Diệp gọi Giáng Vực ra. "Lại có chuyện gì ?' Giáng Vực đi ra liền hưng phấn hỏi. Nhìn trước mắt là thân hình nhỏ bé, Giáng Vực nhịn không được cảm thán, những người đó nói thực đúng, nhóc con này lá gan rất lớn, làm việc đều không giống với những nữ nhân khác. Đi theo nàng, cuộc sống về sau càng có nhiều sự tình để chơi đùa. Cuộc sống như vậy so với chính mình tự tìm việc để chơi càng thú vị hơn.

"Giáng Vực, ta cần ngươi hỗ trợ. Ta muốn du đêm trên đảo."( Bạn nào đã xem qua Harry Potter thì đã quá quen thuộc với từ “du đêm” này rồi (-.*))

 

Loading...