Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 11-2.1
Cập nhật lúc: 2024-10-02 16:39:44
Lượt xem: 46
Nhanh chóng đi đến Hội thẩm đường. Nói là Hội thầm đường, nhưng bố cục bài trí cũng không khác đại sảnh là mấy. Phía trước có đặt một cái ghế, hai bên là năm ghế xếp thành hàng, thật sự không tương xứng với Thần điện xa hoa.
Thần Vãn Tình dẫn Độc Cô Thiên Diệp và Tạ Bình vào, đi tới ngồi vào ghế.
Tạ Bình tiến vào, có thị nữ nhanh chóng dẫn ông tới ngồi trên ghế.
Độc Cô Thiên Diệp là đối tượng hội thẩm, đương nhiên là không có tư cách ngồi. Nàng nhìn lướt qua những người có mặt, đại khái ghi rõ trong lòng.
Toàn bộ Điện chủ tứ điện đều có mặt đông đủ, tứ đại Thiếu điện chủ chỉ thiếu mỗi Ngưu Viêm, ba người khác cũng có mặt. Ngoài ra còn có Thánh nữ Thần điện Thần Vãn Tình. Hai cái ghế trống, một là của Ngưu Viêm, còn lại hẳn là của Thánh tử Vân Cẩm.
Lôi Điện chủ cùng Vũ Điện chủ, nàng đã gặp qua, còn hai người khác, một người có bốn phần giống với Phong Giản, nói vậy thì đây chính là Phong Điện chủ Phong Lai. Ngoài ra còn có một người mặc trang phục đỏ như lửa, mà không phải y phục trắng thống nhất của Thần điện, chính là Hỏa Điện chủ Hỏa Chỉnh. Khi Độc Cô Thiên Diệp đi vào, Hỏa Chỉnh nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, lập tức ảm đạm xuống, đảo mắt không hề nhìn nàng.
Độc Cô Thiên Diệp đã sớm gặp Lôi Bân và Phong Giản, bây giờ đã ngồi vào vị trí của họ. Còn một người, dĩ nhiên chính là Hỏa Thiếu điện chủ Hỏa Vũ. Hỏa Vũ dường như đang tự hỏi gì đó, lúc Độc Cô Thiên Diệp tiến vào cũng không giương mắt nhìn một cái.
“Điện chủ đến.” Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo. Toàn bộ người Thần điện đứng dậy nghênh đón. Độc Cô Thiên Diệp căn bản không có ngồi, cho nên không sao cả, nhưng Tạ Bình lại có chút nhăn nhó không vui.
Một nam tử đi từ ngoài vào, mái tóc dài d.a.o động phía sau, lại càng có vẻ siêu phàm thoát tục, khi đi nàng qua Độc Cô Thiên Diệp, dừng lại một chút, nhưng cũng không rõ ràng.
Thần Tinh Tông ngồi vào vị trí trên cùng, nhìn mọi người ra hiệu, Điện chủ cùng Thiếu điện chủ tứ điện mới ngồi xuống.
Thần Tinh Tông nhìn người đứng trước mặt, đây là tiện loại của Mạc Thu Thủy và Độc Cô Dật Hiên, từng là phế vật, giờ là thiên tài? Nhìn thân thể nho nhỏ của nàng, không nghĩ tới lại tiêu diệt được Ngưu Viêm. Ông biết Ngưu Viêm, đã là Huyễn hoàng nhiều năm, Độc Cô Thiên Diệp này có thể g.i.ế.c được hắn, thực lực của nàng không chỉ dừng lại ở biểu hiện trong tứ quốc tỷ thí. Nhưng với tuổi của nàng, đã từng là phế vật không thể tu luyện, cho dù nàng thực lực không bằng, muốn đánh bại Ngưu Viêm, chắc chắn vẫn còn dựa vào điều gì đó.
Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không mở miệng. Độc Cô Thiên Diệp cùng nhìn ông, đối diện với ông. Thần Tinh Tông này nhìn như thánh khiết, kỳ thật trong lòng không biết màu sắc gì, bằng không thì cùng không nuôi dưỡng mãnh thú Hoạt Quy.
“Vì sao ngươi muốn g.i.ế.c Vũ Thiếu điện chủ?” Cuối cùng, vẫn là Thần Tinh Tông mở miệng trước.
“Hắn muốn g.i.ế.c ta, ta không phản kháng, chẳng lẽ đứng đó để cho hắn g.i.ế.c sao?” Độc Cô Thiên Diệp trả lời, tựa hồ Thần Tinh Tông đang hỏi một vấn đề ngu ngốc.
“Hừ, đệ tử của ta muốn g.i.ế.c ngươi, đó là phúc khí của ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn đứng đó chờ nó giết.” Vũ Phách Thiên nghe được câu trả lời của Độc Cô Thiên Diệp, nói.
“Xuy…” Độc Cô Thiên Diệp phì cười một tiếng, nói: “Lão già, ngươi không phải là có bệnh chứ. Chẳng lẽ cái đầu của ngươi tu luyện nhiều quá nên hỏng rồi? Chẳng lẽ khi có người muốn g.i.ế.c ngươi, ngươi lại đứng đó cho người khác giết? Chẳng lẽ bây giờ ngươi không phải người, mà là… quỷ hồn?”
“Làm càn !” Vũ Phách Thiên bị Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo, tức giận đến đỏ mặt, vỗ mạnh mặt bàn.
“Ta là càn thế nào?” Độc Cô Thiên Diệp không bị Vũ Phách Thiên dọa, nói: “Ngươi nên hỏi các điện chủ khác, làm gì có người nào đứng yên chờ người ta g.i.ế.c mà không phản kháng. Đầu óc ngươi không bị hỏng thì là gì? Vũ Điện chủ, ta đề nghị ngươi nên để cho Hỏa Điện chủ xem thử, nếu đầu có thực sự có vấn đề, thì mau chóng điều trị, cố gắng trị dứt bệnh đần độn này đi !”
“Phốc……” Phỏng Giản, Lôi Bân cùng Thần Vãn Tình cười ra tiếng, mắt thấy không đúng trường hợp, đều cúi đầu.
Hỏa Điện chủ liếc nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, liền chuyển ánh mắt xuống ly trà trong tay, không biết nghĩ gì. Suy nghĩ của Hỏa Vũ bị đánh gãy, bắt đầu chú ý tới Độc Cô Thiên Diệp.
Thần Tinh Tông nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ngươi thật to gan!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-11-2-1.html.]
Độc Cô Thiên Diệp nhẹ nhàng cười, nói: “Ta không to gan, toàn là người khác muốn xem thử ta có to gan hay không. Nếu gan lớn mà có thể sống, thì biết đặt vào chỗ nào?”
Lá gan không lớn, nàng đã sớm c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần.
“Vậy ngươi có biết g.i.ế.c c.h.ế.t Thiếu điện chủ của Thần điện ta sẽ có kết cục gì không?” Thần Tinh Tông hỏi.
“Có kết cục gì thì ta không biết, nhưng ta biết ta có kết cục gì nếu không g.i.ế.c hắn.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
Thần Tinh Tông nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, cũng không hỏi nữa, ngược lại nói với mọi người bên dưới: “Các ngươi cảm thấy nên làm sao bây giờ?”
“Ta muốn trực tiếp g.i.ế.c ‘hắn’ báo thù cho Viêm Nhi.” Vũ Phách Thiên luôn nhớ mãi không quên muốn lấy mạng nàng.
Những người khác trầm mặc.
“Nghe nói Đại tế tự của các ngươi sắp đến phải không? Ngươi muốn g.i.ế.c ta trong khoảng thời gian này sao?” Độc Cô Thiên Diệp thâm sâu nói, tươi cười sáng lạn, làm Vũ Phách Thiên tim đau, gan cũng đau.
“Phượng Khởi, ngươi nói đi?”
“Trước Đại tế tự quả thực không thể g.i.ế.c người, nếu không sẽ bất kính với Linh Vị.” Lôi Phượng Khởi trả lời, “Hơn nữa, Bách Lý Tà là Định quốc hầu của Đế quốc Mạc Nhĩ Tư, cũng không thể g.i.ế.c tùy tiện. Ta nghĩ để cho ‘hắn’ đến tiểu đảo sống vài ngày, chờ sau khi Đại tế tự kết thúc, chúng ta thượng nghị với Đế quốc Mạc Nhĩ Tư một chút, rồi định đoạt sau.”
Khi Lôi Phượng Khởi nhắc tới tiểu đảo, thân mình Phong Giản cứng lại một chút. Độc Cô Thiên Diệp biết đây là nơi giam giữ phạm nhân bên ngoài, đây cũng chính là mục đích của nàng.
Thần Tinh Tông nhìn những người khác một chút, phát hiện mọi người đều đồng ý, duy chỉ có Tạ Bình là ngồi đó ngoáy ngoáy lỗ tai, không có phản ứng, hỏi: “Tạ tôn giả, ngươi có ý kiến gì không?”
Tạ Bình lấy tay ra, nói: “Các nguơi bàn luận, ta có thể nói gì đây? Cho dù chúng ta thật sự có dị nghị, thì có tác dụng sao?”
“Ha ha…” Thần Tinh Tông cười ra tiếng, thanh âm êm tai dễ nghe, nhìn Tạ Bình, nhẹ nhàng nói: “Vô dụng. Nếu đã quyết định như vậy, Bách Lý Tà, vậy thiệt thòi cho ngươi đến tiểu đảo ở vài ngày. Lát nữa Lôi Phượng Khởi sẽ đưa ngươi tới đó. Được rồi, giải tán đi.”
Thần Tinh Tông nói xong liền rời khỏi Hội thẩm đường. Sau đó Vũ Phách Thiên đứng lên, nổi giận đùng đùng ra ngoài, khi đi ngăng qua trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, hung hăng nhìn nàng một cái, nói: “Ta cho ngươi sống thêm vài ngày ! Hừ !”
Hỏa Chỉnh đi ngang qua người Độc Cô Thiên Diệp, dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng rời đi. Hỏa Vũ đi theo sau ông, còn đang tự hỏi vấn đề trước kia.
Sau khi mọi người đều rời đi, Tạ Bình nói với Độc Cô Thiên Diệp. nói: “Có chuyện gì thì nói với ta. Nếu bị ai khi dễ, hung hăng đánh trả, biết không?”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý bảo mình hiểu được. Lội Phượng Khởi đi tới bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Lá gan quả thực rất lớn.” Sáu đó triệu hồi con chim rực rỡ, thân mình cực lớn, lông vũ màu đỏ giống như ngọ lửa.
Lôi Phượng Khởi lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp lên người con chim, bay tới tiểu đảo Vô Ưu.
Thần Tinh Thông đứng trong sân, nhìn thân ảnh Độc Cô Thiên Diệp ngày càng xa, tưởng tượng kế hoạch vĩ đại kia, hai tròng mắt bình tĩnh phát ra tia thị huyết.
Một hội thẩm đơn giản liền quyết định vận mệnh của một người, cho dù Độc Cô Thiên Diệp g.i.ế.c Ngưu Viêm vì đối phương muốn g.i.ế.c nàng, vẫn không còn đường sống khác. Nếu là người bình thường thì còn có thể đợi, đợi đến khi Đại tế tự qua đi, chờ thương lượng với Đế quốc Mạc Nhĩ Tư vẫn có kết cục như vậy. Đáng tiếc, Độc Cô Thiên Diệp không phải là người bình thường, nàng sẽ làm cho Thần điện long trời lỡ đất !