Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 37-2.1
Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:45:10
Lượt xem: 39
Đoàn người trở lại khu chiến đấu, Mạc Phong tới trước mặt Tạ Bình, nói: "Hiệu trưởng, không phụ sự mong đợi của mọi người."
"Ừ. Tốt lắm." Tạ Bình khó được gật gật đầu.
Được Tạ Bình khích lệ, mấy người Hạ Liên càng thêm vui vẻ .
"Hừ, mới chỉ là kết quả tỷ thí luyện đan mà thôi. Chờ kết quả của các tỷ thí khác xem các ngươi có còn cười được không !” Người của đế quốc Thương Khung nhìn người đế quốc Mạc Nhĩ Tư cười như vậy sáng lạn, căm giận nói.
Không chỉ tuyển thủ phía dưới nghĩ như vậy , người trên khán đài cũng nghĩ như thế.
Lúc tỷ thí đoàn thể sắp chấm dứt, tỷ thí luyện khí sư cũng đã có kết quả . Thành tích tốt nhất của đế quốc Mạc Nhĩ Tư là hạng năm, còn có một người ở hạng chín chín. Người đế quốc Cách Thụy lấy hạng nhất, hạng bốn, hạng sáu, Thương Khung đế quốc lấy hạng hai, hạng ba, hạng bảy, đế quốc Nhĩ Bỉ Tư thê thảm nhất, chỉ lấy hạng 8 và hạng 10. Với kết quả này, mọi người cảm thấy bình thường . Tỷ thí luyện đan chỉ là ngoài ý muốn, đúng, là ngoài ý muốn !
Vài người tham gia tỷ thí luyện khí ủ rũ trở về, nhìn thấy mọi người nhìn mình, cũng không dám ngẩng đầu lên. Tạ Bình liếc mắt nhìn năm người một cái, nói: "Không có việc gì, ta biết thực lực của bọn họ cao hơn các ngươi. Các ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mấy người trở về ngồi xuống vị trí của mình, tuy rằng mọi người chưa nói gì, nhưng bọn họ biết bọn họ đang cản trở mọi người.
Sau khi kết thúc tỷ thí đoàn thể, đến khu nghỉ ngơi một lúc, Độc Cô Thiên Diệp gọi cả 4 đội trưởng của 4 đội tỷ thí và bọn Mạc Tử Khanh vào cùng nhau, nói: "Xem ra tỷ thí luyện đan chúng ta chiếm được ưu thế thế một chút. Tỷ thí Thuần thú sư bây giờ còn chưa biết kết quả, chúng ta không thể dựa vào nó, cho nên tỷ thí ở khu chiến đấu chúng ta phải tuyệt đối dành thắng lợi mới có thể đứng nhất."
"Chúng ta không cần phải dấu thực lực của mình ?" Đêm Thương Lan hỏi.
"Lúc trước dặn mọi người che dấu thực lực của mình là bởi vì không muốn mọi người quá mức chú ý, để tránh cho ba nước khác hợp lại chèn ép. Nhưng kết quả tỷ thí luyện khí so với lúc trước đoán kém một chút, cho nên •••••• "
"Ha ha, ta đã sớm muốn làm như vậy. Vậy chúng ta hãy đánh cho thật thống khoái." Không đợi Độc Cô Thiên Diệp nói xong, Đan Kinh Thiên cười lớn một tiếng, nói.
"Ân. Tỷ thí phần sau mọi người hãy cố lên !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-37-2-1.html.]
"Cốc Cốc "
Độc Cô Thiên Diệp nói chưa hết lời, tiếng đập cửa vang lên.
Độc Cô Thiên Diệp mở cửa, nhìn thấy một lão sư đứng ở ngoài cửa.
"Lão sư, có chuyện gì vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp lễ phép hỏi.
"Hiệu trưởng đại nhân lệnh cho ta lại đây thông báo cho các ngươi, tỷ thí đoàn thể từ 10 chọn 5 và từ 20 chọn 10 đều vào buổi sáng ngày mai."
"Dạ ? Vì sao ?" Độc Cô Thiên Diệp nghi hoặc, những người khác cũng không giải.
"Nghe nói là thần điện thánh tử đến đây, an bài như vậy là ý tứ của hắn."
"Thần điện thánh tử ? Vân Cẩm ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, "Sao hắn lại đến đây ?"
Không chỉ có nàng khó hiểu, bệ hạ Thương Khung cũng không biết. Giữa trưa lúc trở lại đại điện, vừa mới tỷ thí xong hắn thấy kết quả như vậy còn chưa kịp phẫn nộ, thị vệ bên ngoài đã thông báo nói thần điện thánh tử giá lâm, vì thế hắn ngồi trên ghế còn chưa nóng đã phải đứng lên ra ngoài nghênh đón. Vừa mới đi đến cửa cung, thì đã nhìn thấy một chiếc xe tinh xảo được hai con lộc mã trắng đang kéo chậm rãi đến, hai bên là bốn tên huyễn hoàng, phía sau có 20 thiếu nam thiếu nữ mặc áo trắng đi theo.
"Không biết thánh tử đại nhân giá lâm, Thương Khung không có từ xa tiếp đón, mong rằng thánh tử chớ trách." Thương Khung xoay người hành lễ nói. Các đại đại thần và sứ giả các quốc gia phía sau hắn cũng vội vàng tới.
"Mọi người xin đứng lên. Là ta đột nhiên đến, mang thêm phiền toái đến cho Thương Khung bệ hạ."
Một đạo thanh âm từ trong xe truyền ra, như tiếng nước suối chảy từ trên núi xuống, thấm nhập vào lòng người trong phút chốc. Mọi người lên tiếng đáp lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy một đôi tay thon dài trắng nõn chậm rãi vén màn xe, tiếp theo là một bóng dáng áo trắng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Trường bào màu trắng, tóc đen như tơ, ngũ quan tuấn mỹ nhu hòa, trên mặt lộ vẻ mỉm cười thánh khiết, ánh mắt ôn nhu làm cho người ta như đang nhìn một ánh mặt trời ấm áp. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại giống như là đứng ở trên hoa sen thánh khiết, tự nhiên mà lại toát ra vẻ cao thượng, khiến cho người khác không dám đến gần.