Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 36-2.2

Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:44:15
Lượt xem: 48

Ước chừng qua một giờ, Độc Cô Thiên Diệp quay lại khu luyện dược. Lúc này mọi người trên lôi đài bắt đầu lục tục hoàn thành,một đám đều thu lại huyễn lực từ đan lô, chuẩn bị ngưng đan.

 

Sau đó, vị trí thứ ba và thứ năm của hàng thứ nhất, vị trí thứ nhất và thứ hai của hàng hai dẫn đầu hoàn thành. Bọn họ mở lô ra, bàn tay vỗ vào thân lô, vài viên đan dược tròn vo lập tức bay ra. Nhìn thấy đan dược ở trên không trung, mấy người cầm bình ngọc bên cạnh nhanh chóng bỏ vào.

 

Tuyển thủ mấy đội khác cũng lục đục ra đan, ngay cả mấy người ban đầu có vẻ bất lực tòng tâm cũng đã luyện chế hoàn thành. Mấy người Mạc  Phong thì vẫn đang ở giai đoạn giữa, không vượt mức cũng không bị rơi lại phía sau, cũng có vẻ không bắt mắt, nhưng Độc Cô Thiên Diệp nhìn ra, bọn họ đều là cố ý .

 

Mọi tuyển thủ đều hoàn thành tỷ thí trong thời gian quy định, một đám trọng tài tiến lên kiểm nghiệm. Cuối cùng thành tích là 15 người cao cấp, 3 người trung cấp, 2 người cấp thấp. Có 5 người không đến cao cấp bị đào thải .

 

Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả nói: " Trận đấu hôm nay chấm dứt tại đây. Mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt, điều dưỡng tinh thần, buổi sáng 8 giờ ngày mai tiếp tục tỷ thí." Dù sao luyện chế hai lô đan dược, tinh thần lực của tuyển thủ cũng không tốt lắm.

 

Nghe thấy trọng tài nói, mọi người rời đi, tuyển thủ trở lại khu chiến đấu. Lúc này vòng thứ ba sơ thí của khu chiến đấu cũng sắp xong, trên lôi đài đã không còn ai, lưu lại vết m.á.u loang lổ.

 

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp và 5 người Mạc Phong, Tạ Bình gật gật đầu, ý bảo bọn họ tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi. Trong lúc đó, tỷ thí luyện khí sư cũng xong được một lúc. Thuần thú sư bởi vì thời gian không xác định được, cũng không có quy định thời gian.

 

Lúc giữa trưa, các lôi đài đều đã đấu xong. Nam tử trung niên lúc đầu tiến lên, nói: "Hôm nay sơ thí đoàn đội đến đây là kết thúc. Các tiểu tổ vào vòng trong sau khi trở về nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt, buổi sáng 8 giờ ngày kia tiếp tục tỷ thí. Buổi sáng 8 giờ ngày mai tiến hành sơ thí luyện đan, mong tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng."

 

Nam tử nói xong, quay sang hành lễ với bệ hạ Thương Khung, ý bảo bọn họ có thể rời đi. Thương Khung đứng dậy, mang theo mọi người rời khỏi sân tỷ thí.

 

"Hoàng tử A Thụy Tư, năm nay đế quốc các ngươi làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa đó ! 30 tổ vào vòng 2, đế quốc các ngươi cư nhiên có 9 tổ." Đại hoàng tử Thương Khung quốc nhìn A Thụy Tư nói. Trong lời nói có vẻ tán thưởng, nghe qua lại hết sức chói tai.

 

"Đại hoàng tử quá khen !" A Thụy Tư thản nhiên đáp lời, cũng không tức giận vì lời nói của hắn.

 

Kỳ thật ra thành tích như vậy, A Thụy Tư cũng không dự đoán được . Hắn nghe phụ vương nói, trước kia khi sơ thí có thể có 5, 6 tổ vào 2 là đã tốt lắm rồi, không nghĩ tới năm nay cư nhiên có 9 tổ. Hơn nữa hắn cảm thấy bọn họ còn chưa xuất toàn lực!

 

Lúc này trong lòng các quan viên của đế quốc Mạc Nhĩ Tư đã không còn phẫn nộ, , tương phản, trong lòng bọn họ lúc này như nở hoa.

 

"Hoàng tử A Thụy Tư, tại hạ có một nghi vấn, không biết hoàng tử có thề giải đáp cho ta ?" Đại hoàng tử của đế quốc Cách Thụy Lâm Vũ Trạch tiến đến bên cạnh A Thụy Tư hỏi.

 

"Trạch hoàng tử mời nói."

 

"Tuyển thủ của đế quốc các ngươi, tuổi có vẻ hơi nhỏ. Vì sao các ngươi không chọn lựa người tuổi lớn hơn một chút ?" Lâm Vũ Trạch nói.

 

Hắn đã sớm phát hiện, tuyển thủ của đế quốc Mạc Nhĩ Tư đa số không đến 20 tuổi, 17, 18 tuổi là nhiều. Quy tắc nói là dưới 25 tuổi có thể tham gia tỷ thí, vì sao Mạc Nhĩ Tư không chọn người tuổi lớn hơn một chút, ngược lại tuyển người tuổi nhỏ như vậy. Ai cũng biết, tuổi lớn hơn, tu luyện cũng thêm được vài năm, thực lực khẳng định không đồng dạng như vậy.

 

Vấn đề Lâm Vũ Trạch hỏi cũng là câu hỏi nhiều người ở đây muốn biết, cho nên một đám đều dựng lỗ tai lên.

 

Quan viên đế quốc Mạc Nhĩ Tư nghe được vấn đề này, sắc mặt trở nên cổ quái.

 

 

"Ha ha, vấn đề này ta cũng không thể trả lời. Tuyển thủ tham gia tỷ thí năm nay đều là học viện của đế quốc một tay xử lý , bọn họ không nói cho chúng ta biết lý do." A Thụy Tư cười nói.

 

Thiết ! Trong lòng mọi người bất mãn, sao các ngươi có thể không biết ? Chẳng qua là không chịu nói !

 

A Thụy Tư cười cười, đúng là hắn không thể nói, nói ra thế nào cũng sẽ lộ ra vấn đề khác, nếu để cho quốc gia khác biết lúc chọn lựa những người này thực lực lúc đó so với thực lực bây giờ, đế quốc Mạc Nhĩ Tư hẳn sẽ gặp nguy! Quan viên khác đều có  kinh nghiệm quan trường, tự nhiên cũng là hiểu được lợi hại trong đó, cho nên không ai rnói ra tình huống đó.

 

Đợi cho Thương Khung mang theo hoàng tử và các quan viên rời đi, các tuyển thủ cũng theo thông đạo tiến vào mà rời khỏi, trở về nơi dừng chân của mình.

 

Người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư lúc này đều phi thường hưng phấn, dọc theo đường đi mọi người đều cười hì hì . Tạ Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mấy đứa này, khóe miệng cũng có chút giơ lên. Kết quả sơ thí năm nay xác thực tốt hơn dĩ vãng rất nhiều !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-36-2-2.html.]

 

"Lão đại, lão đại. Chúng ta có 9 tổ vào vòng trong !" Tôn Khuê chạy đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, vô cùng hưng phấn nói.

 

"Ừ, ta biết." Độc Cô Thiên Diệp cười đẩy cái kẻ chặn đường này ra.

 

"Lão đại, ngươi thấy tư thế ở trên lôi đài của ta có oai hùng không, có suất không ? Ha ha, ta cảm thấy mình rất suất nga !" Tôn Khuê né tránh bàn tay Độc Cô Thiên Diệp, tiếp tục tiến lên.

 

"Là rất suất ." Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ nói. "Nhưng nếu ngươi không tránh ra, chúng ta sẽ tụt lại phía sau !"

 

Đám người Mạc Tử Khanh phía trước cười rộ lên, quay đầu nhìn bọn họ.

 

Tôn Khuê thấy mọi người đều nhìn hắn, dù da mặt hắn có dày , lúc này cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhanh chóng lùi sang một bên. Hắn chỉ muốn nói với lão đại mà thôi.

 

Độc Cô Thiên Diệp cười đi, lúc mọi người trong đội đi ngang qua Tôn Khuê, cùng kêu lên câu: "Dọa người !"

 

"Dọa người thì dọa người ! Ta không tin các ngươi không nghĩ tới việc nói với lão đại !" Tôn Khuê nói xong, nhanh chóng đuổi theo mọi người.

 

Đám người Cao lương đi tới, chậm rãi cười rộ lên, được rồi. Bọn họ thừa nhận, kỳ thật bọn họ cũng muốn làm như vậy.

 

Ăn cơm trưa, mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, bị Tạ Bình gọi lại.

 

"Phó hiệu trưởng, có chuyện gì sao ?" Có người hỏi.

 

Tạ bình cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Độc Cô Thiên Diệp.

 

"Học viện nghèo đến mức này ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

 

"Của ngươi có vẻ tốt." Tạ bình vô lại nói một câu.

 

"2000 kim tệ một viên."

 

"Hảo, đưa trước trả tiền sau."

 

Gì ? Mọi người hồ đồ . Hiệu trưởng và lão đại đang nói cái gì vậy ?

 

Trên mặt Độc Cô Thiên Diệp xuât hiện hắc tuyến, tránh ánh mắt của Tạ Bình, lấy mấy chục bình ngọc từ trong nhẫn không gian  ra, đặt trên bàn cơm.

 

"Cái này là cực phẩm Thánh Tê đan, tin tưởng mọi người cũng không xa lạ với cái này. Trong một lọ có 3 viên. Các ngươi mỗi người lấy một lọ, trở về dưỡng thương, chuẩn bị trận tỷ thí tiếp theo. Không có bị thương cũng lấy đi, sau tỷ thí ai cũng nói không chính xác có thể bị thương hay không, lo trước khỏi hoạ đi."

 

Mọi người hít sâu một hơi, đây là cực phẩm Thánh Tê đan ! Cứ cho bọn họ như vậy?

 

Thấy ánh mắt của mọi người, Độc Cô Thiên Diệp không phúc hậu nói: "Học viện ra tiền mua, còn không cầm về chữa thương ! Nếu không chữa thương hay là để Tiểu Ngân đến huấn luyện cho các ngươi tiếp ?"

 

Mọi người nhanh chóng cầm đan dược sau đó rời khỏi. Huấn luyện lúc này ? Đùa gì vậy !

 

Tiểu Ngân ở trong Luyện Yêu Hồ, được Đô Đô kể cho hắn nghe, không nói gì một hồi. Nó có đáng sợ như vậy ?

 

Tạ Bình thấy ánh mắt mọi người trở nên hoảng sợ. Ngay cả Mạc Tử Khanh luôn luôn lạnh nhạt, Hạ Nham lãnh khốc, Đan Kinh Thiên thần kinh thô, hắn rất ngạc nhiên không biết huấn luyện kia là cái gì. Muốn hỏi Độc Cô Thiên Diệp, nhưng nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của nàng, ách, hay là thôi đi.

Loading...