Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 35: Ta đá ngươi đó

Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:18:11
Lượt xem: 42

Phi ưng chở mọi người bay 9 ngày, tới Philadelphia trước tỷ thí 3 ngày.

Philadelphia nằm ở trung tâm của đế quốc Thương Khung, bởi vì tài nguyên của đế quốc Thương Khung thiếu thốn, cho nên kinh tế cũng không phát đạt, Philadelphia không phồn hoa bằng Bồ thành.

Phi ưng dừng lại ở ngoài Philadelphia, sau khi mọi người đi xuống, lão sư kia mang phi ưng bay về phía núi rừng gần nhất.

Thanh thế lớn như vậy, hấp dẫn ánh mắt của người ra vào Philadelphia lại đây.

"Những người này là tới tham gia tứ quốc tỷ thí sao ?"

"Chắc vậy, cũng không biết là quốc gia nào."

"Chậc chậc, thực lực không tồi, là đế quốc Cách Thụy sao ?"

"Không phải, người của đế quốc Cách Thụy đã tới ngày hôm qua rồi, Uông tướng quân tự mình tới đón . Ta nhìn thấy ."

"Vậy đó rốt cuộc là đế quốc nào ?"

Lúc này một người ở cửa thành đi một mình đến trước mặt họ, lấy tay ngón tay ngoáy lỗ tai, chậm rì rì đi tới trước mặt mọi người, lười biếng nói: "Các ngươi là người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư ?"

"Đúng vậy." Tạ Bình mang bộ dáng tất cả không liên quan tới ta mà nhìn trời cao, một lão sư lên tiếng trả lời.

"Ta tới đón các ngươi ." Người nọ lấy ngón tay đã ngoáy lỗ tai tới trước mặt, b.ắ.n một chút, nói, "Đi theo ta."

Người nọ nói xong thì xoay người rời đi, bộ dáng không coi ai ra gì kia chọc giận các đệ tử khí huyết phương cương, mọi người định đi lên lý luận, bị lão sư dùng ánh mắt ngăn lại .

"Đi thôi. Còn thất thần cái gì ?" Người nọ thấy mọi người không động, xoay người thúc giục nói.

"Đi thôi." Một lão sư mở miệng nói.

"Đợi khi lên đài tỷ thí thì hãy phóng thích không cam lòng của các ngươi là được." Tạ Bình đạm mạc nói một tiếng, đi về trước.

Những người khác thấy Tạ Bình đi thì cũng đi theo. Vào thành thì nhìn thấy một hàng xe ngựa, là loại bình thường nhất.

Xe ngựa đi đại khái một giờ, cuối cùng bọn họ bị đưa đến phía trước một loạt nhà trệt.

"Là nơi này ."Người tiếp đãi xuống xe rồi nói, " Mấy ngày nay các ngươi ở nơi này. Bên cạnh là đế quốc Nhĩ Bỉ Tư, đối diện là đế quốc Cách Thụy. Đi ra ngoài quẹo phải là nhà ăn. Chúng ta rất bận, không rảnh đưa cơm tới phòng các ngươi đâu. Xong rồi, ta đi trước."

Người tiếp đãi nói xong lập tức rời khỏi.

"Phó hiệu trưởng, bọn họ thật quá đáng !" Đan Kinh Thiên tức giận nói.

Đối diện là nơi đế quốc Cách Thụy ở thoạt nhìn rất tráng lệ, nơi ở của đế quốc Nhĩ Bỉ Tư bên cạnh nhìn cũng không tệ lắm, nhưng nơi bọn họ ở lại là một loạt nhà trệt, trong phòng trừ bỏ giường thì cái gì cũng không có.

Những người khác cũng có vẻ mặt giận dữ nhìn Tạ Bình.

"Hơn 100 năm nay chúng ta đều đứng hạng cuối, các quốc gia khác tự nhiên khinh thường. Các ngươi nếu cảm thấy tức giận, vậy lấy hạng nhất tới tay đi." Tạ Bình nói xong sẽ theo liền tìm một gian phòng ở nghỉ ngơi đi.

Lời nói của Tạ Bình nặng nề đập vào trong lòng mỗi người. Bọn họ âm thầm thề ở trong lòng, nhất định phải lấy được hạng nhất, rửa sạch sỉ nhục nhiều năm qua.

Một vị lão sư vỗ vỗ bả vai của Đan Kinh Thiên, nói: "Hết thảy đều nhờ vào các ngươi. Hai ngày này các ngươi phải chú ý an toàn, không được phát sinh xung đột với người của quốc gia khác. Được rồi, mọi người tìm phòng nghỉ ngơi đi."

"Đã biết, lão sư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-35-ta-da-nguoi-do.html.]

"Dạ, lão sư."

Mấy người Đan Kinh Thiên vào phòng, trước tiên quét tước cả phòng một lần.

"Dựa vào, không biết đã mấy trăm năm không có người ở !" Đan Kinh Thiên vừa làm vừa oán giận.

"Thương Khung đế quốc thật sự khinh người quá đáng!" Long Tường cũng không nhịn được , căm giận nói.

"Vậy vào lúc tỷ thí chúng ta đánh bọn họ tới phải nằm cho người ta khiêng xuống, khiến cho bọn họ cả đời cũng không ngóc đầu lên được." Hạ Nham sâu kín mở miệng nói.

"Tử Khanh, huynh đệ của ta khi nào mới đến vậy ?" Đan Kinh Thiên hỏi.

" Sao ta biết được. Lúc nên đến tự nhiên nàng sẽ đến."

"Nàng không được bỏ lỡ tỷ thí đâu đó!"

"Sẽ không ." Mạc Tử Khanh nói.

Nàng không có khả năng bỏ qua , nàng nhất định sẽ đến, mang theo mọi người thắng tỷ thí!

Lúc này, Tiểu Ngân và Tiểu Cửu đang ghé vào đầu giường ngủ đồng thời mở mắt một chút, nhìn nhau một lát rồi lại nhắm lại .

Lúc này, trong Luyện Yêu Hồ , Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi mở to mắt, trong mắt toát ra ánh sáng hưng phấn.

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

Bốn giọng nói vang lên cùng lúc. Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt bọn Lam Mân cũng là hưng phấn.

"Chủ nhân, thành công ?" Lam Mân không xác định hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý niệm vừa động, một ngọn lửa xuất hiện ở ngón tay bên phải của nàng. Tay trái mở ra, một đạo băng nhận xuất hiện trong lòng bàn tay bên trái.

"Oa! Chủ nhân, ngươi thật lợi hại !" Liệt Hỏa định chạy tới, lại sợ nhiệt độ của băng nhận, không dám tiến lên.

"Bây giờ nó đã bị ta luyện hóa , là khế ước thú của ta, nó sẽ không tổn thương các ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, Liệt Hỏa điên cuồng chạy qua.

"Thời gian đã qua bao lâu ?" Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy hình dáng tự vệ của Liệt Hỏa, hỏi.

"16 ngày. Bây giờ còn cách ngày tỷ thí có 3 ngày." Lam Mân đáp.

"Ta đi xem Tiểu Hỏa, sau đó chúng ta xuất phát đi Philadelphia. Lam Mân, đến lúc đó phải làm ngươi vất vả rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đô Đô, mang ta đi đi."

Đô Đô đưa Độc Cô Thiên Diệp tới không gian độc lập nó tạo ra cho Tiểu Hỏa. Bản thể của Tiểu Hỏa đã rất lớn , bộ lông màu sắc rực rỡ mất đi sáng rọi trong dĩ vãng, đầu lui về dưới cánh, tản ra hơi thở uể oải. Độc Cô Thiên Diệp đi qua đó, đầu dán vào Tiểu Hỏa, tay nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó.

 

Loading...