Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 31.2
Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:12:54
Lượt xem: 58
Một giờ mấy sau, Độc Cô Thiên Diệp đến nghiệm thu thành quả. Qua một vòng bi loại hết phân nửa, bây giờ còn lại một trăm bốn lăm người. Sau khi Độc Cô Thiên Diệp tuyên bố những người bị đào thải, có người bất mãn.
"Vì sao ta bị đào thải? Bọn họ gian lận lại không bị đào thải."
"Ai gian lận ? Gian lận như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Ta tận mắt hắn cưỡi huyễn thú của mình đó !"
"Hắn không đi cùng đường với mọi người, hắn đi xuyên qua khu bốn đó."
Nghe xong mấy lí do này, Độc Cô Thiên Diệp nhẹ nhàng cười, nói:
"Ta nói là hơn một giờ đi về, tay cầm hai lá cờ về. Ta có nói không được cưỡi huyễn thú, qui định phải đi đường như thế nào sao ?"
Những người này nghĩ lại, hình như nàng chưa từng nói qua.
"Cái ta muốn là kết quả, bọn họ cầm hai lá cờ về, mà các ngươi thì không có, cho nên, các ngươi bị đào thải ." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói.
"Vòng này ta khảo nghiệm sự linh hoạt của các ngươi."
Lời của nàng làm mọi người nhớ tới, lúc nàng vừa mới đến học viện tỷ thí với người ở bang một trên đài giao đấu cũng nói những lời giống như vậy. Tuy không cam lòng, nhưng những người đó cũng chỉ có thể rời đi.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu đi một vòng chọn lọc.
"Vòng này rất đơn giản, vẫn lấy hai lá cờ như cũ. Các ngươi phải tự lập tổ đội, 5 người một tổ, đến sơn mạch Yến Sơn tìm. Lá cờ có thể ở trên cây nào đó, cũng có khả năng ở chỗ của huyễn thú nào đó. Mười giờ sáng ngày mai, tập trung ở đây, lấy được bao nhiêu lá cờ tính bấy nhiêu. Mặt khác số lượng lá cờ sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của các ngươi. Nhớ kỹ, không được cướp của người khác, không được tổn thương đến tính mạng của huyễn thú."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong lấy ra xích đu nằm xuống, chợp mắt một chút. Tiểu Ngân nhảy vào lòng nàng, ánh mắt cũng nheo lại.
Những người khác nhanh chóng tổ chức đội ngũ tốt, phần lớn đều dựa theo số phòng ở ký túc xá, sau đó nhanh chóng xuất phát đến sơn mạch Yến Sơn. Độc Cô Thiên Diệp nằm trên xích đu suy nghĩ mọi việc, đột nhiên ánh sáng bị chặn. Nàng mở mắt ra, thấy Tạ Bình đứng trước mặt nàng, sau đó tiếp tục híp mắt.
"Ngươi tuyển người như vậy sao ?" Tạ lão đầu lấy xích đu của hắn ra, đặt ở Độc Cô Thiên Diệp, sau đó cùng nhau nằm xuống.
"Có vấn đề gì sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Những người có thiên phú cao thì không đến, những người tham gia thì bây giờ cấp bậc không cao. Đệ tử như vậy có thể tham gia tỷ thí sao ?" Lão nhân lo lắng hỏi.
"Cái loại người mắt cao hơn đầu này, có thể tạo được nhiều thành tựu sao ? Những người này tuy rằng tư chất không tốt, nhưng có nghị lực, cũng biết xử lí tình huống, tính cách tốt mới là điều con muốn. Thực lực không cao, vậy đề cao thực lực của bọn họ là được." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên nói.
"Ngươi có chắc không ?" Lão nhân hỏi.
"Nếu giao việc này cho con, vậy gia gia cứ đợi xem kết quả là được." Độc Cô Thiên Diệp nói xong không thèm nhắc lại.
"Ta chỉ lo lắng thôi mà." Lão nhân thấy Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới hắn, nhỏ giọng nói thầm.
Sau đó hai người không nói lời nào, Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục nghĩ đến chuyện của mình, Tạ lão đầu từ từ nhắm hai mắt, cũng không biết có phải ngủ hay không. Hai người cứ như vậy đến sáng hôm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-31-2.html.]
Sáng hôm sau, đã có người lục tục trở lại. Có người thần thái sáng láng như trước, những người còn lại một thân chật vật. Thấy lão nhân ở đó, tất cả hành lễ với hắn.
Đến mười giờ, tất cả mọi người đã trở lại. Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy, đi lên đài, nói với mọi người phía dưới: "Mọi người đều trở về rất đúng giờ. Bây giờ chúng ta nghiệm thu thành quả đi. Ngươi, lại đây làm công tác thống kê. Ngươi, lại đây ghi chép sắp xếp số thứ tự."
Độc Cô Thiên Diệp tùy tay chỉ hai người, sau đó chính đứng bên cạnh xem kết quả. Có nàng và lão nhân giám sát, hai người kia tất nhiên không dám ăn gian, ghi lại thành tích của các tổ rất nhanh, xong giao cho Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy xem một chút, nói thứ tự các tổ cho mọi người biết. Mấy người Mạc Tử Khanh không hổ là tổ thiên tài, không chỉ đứng nhất, hơn nữa thành tích vượt xa những người đứng thứ hai.
Sau khi tuyên bố danh sách xong, Độc Cô Thiên Diệp kêu người của hai tổ ra. Người của hai tổ kia tất nhiên không biết vì sao.
"Các ngươi có thể rời đi rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Vì sao? Chúng ta đứng hạng 15, không phải đứng hạng cuối mà."
"Chúng ta cũng vậy, chúng ta hạng 19 mà."
Mọi người cả hai tổ không phục, lớn tiếng chất vấn. Lúc này, trên vai Độc Cô Thiên Diệp xuất hiện một con chim nhỏ màu xanh. Nàng vuốt lông chim nhỏ, nói: "Các ngươi thấy nó quen mắt không?"
Hai đám người kia thấy Thanh Loan, biến sắc. Lúc bọn họ đối phó huyễn thú đều nhìn thấy nó.
"Ta nói không thể tổn thương đến tánh mạng huyễn thú, các ngươi lại không để lời ta nói trong lòng." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Các ngươi đã không tuân thủ quy củ, không có tư cách đến tham gia tuyển chọn."
Cuối cùng nhóm người của hai tổ đó rời đi. Lúc này mọi người mới biết được, thì còn huyễn thú phụ trách giám thị bọn họ.
Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại kêu một tổ đi ra. Người của tổ kia nói: "Chúng ta không có g.i.ế.c huyễn thú."
"Ta biết." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Các ngươi tuy không làm trái quy định, nhưng, Triệu Tiền, Triệu Tây, thành tích hai người các ngươi mỗi người 12 lá cờ, ba người khác tổng cộng mới 9 lá cờ. Ta nói các ngươi là một đội, nhưng các ngươi không hiểu ý tứ của từ đoàn đội này. Cho nên các ngươi cũng không cần ở lại. Đúng rồi, uy h.i.ế.p đồng đội của mình không phải là việc đội trưởng nên làm nha."
Năm người này rời đi. Sau đó Độc Cô Thiên Diệp kiểm tra lại 6 tổ cuối cùng, như vậy chỉ còn lại có 100 người.
Những Độc Cô Thiên Diệp giữ lại, có 58 Huyễn sư, 42 Kiếm sư. Trừ những người thiên tài ra, những người còn lại thực lực thật sự không cao. Một khi danh sách được công bố, lập tức sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở trong học viện.
"Hiệu trưởng, chúng ta không thể để các nàng gây rối tùy tiện như vậy!" Một lão sư vọt vào văn phòng hiệu trưởng, nói với lão nhân đang nằm trên xích đu.
"Sao ? Các nàng gây rối như thế nào ?" Lão nhân ra vẻ khó hiểu hỏi.
"Độc Cô Thiên Diệp tuyển người đa số đều là cấp bậc Huyễn sư và Kiếm sư, chỉ có chỉ có một số ít là Đại huyễn sư và Đại huyễn sư, thực lực như vậy làm sao có thể tham gia tỷ thí ? Đây không phải gây rối thì là gì ?" Lão sư tức giận nói.
"Không phải còn 4 tháng nữa sao ? Ngươi có thể khẳng định khi đó vẫn giữ thực lực này sao ?" Lão nhân hỏi.