Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-11-12 21:48:21
Lượt xem: 5
‘Được rồi, tôi sẽ gọi điện cho đại sứ quán bảo họ giúp đỡ trước, anh tuyệt đối không được c.h.ế.t đâu đấy, nhất định phải chờ tôi.’
Thấy tin nhắn của Văn Giai, tâm trạng của tôi trở nên vô cùng phức tạp, vừa ấm áp, cảm động, vừa bất lực, có lỗi.Tôi khiến cô ấy động lòng, nhưng đã định trước là không thể làm cô ấy hạnh phúc.
Bởi vì cô ấy quá lương thiện, quá hoàn mỹ. Còn tôi chỉ là một tên hèn hạ vô sỉ, lại còn là phần tử cặn bã đã từng phải ngồi tù. Ngày đầu tiên cô ấy biết tôi đã bị một trăm tên lưu manh ở Chiêng May bao vây, suýt nữa phải chịu số phận bi thảm.
Đến nay tôi vẫn nhớ rõ những lời của Bansha, ông ta nói muốn trói cả tôi và Văn Giai lại, sau khi chơi cô ấy chán rồi sẽ ném cho đàn em chơi, cuối cùng ném tôi và cô ấy xuống sông. Hôm nay tôi lại đối đầu với Cung Chính Văn, cuộc sống sau này đã định là không yên bình rồi.
Tôi không muốn cô ấy phải sống cuộc sống lo lắng sợ hãi như thế, không muốn nụ cười trong sáng ngây thơ của cô ấy có một chút buồn bã đau thương nào. Vậy nên sau này tôi sẽ không liên lạc với cô ấy nữa. Nhưng vì để cô ấy yên tâm, tôi gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho cô ấy.
Hơn mười một giờ đêm, điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nhận, trong điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ nhưng khó nén mệt mỏi của Văn Giai: “Phương Dương? Là anh sao?”
“Ừm, là tôi.”
“Là anh thật sao. Đúng rồi, tôi không mua được vé máy bay hôm nay, chỉ mua được vé ngày mai thôi. Ngày mai tôi sẽ lập tức tới giúp anh, anh chờ một chút nhé! Xin lỗi, đều tại tôi không đặt vé máy bay sớm.”
Tôi vừa buồn cười vừa cảm động: “Văn Giai, không cần tới cứu tôi đâu, giờ tôi không có việc gì nữa rồi, nếu không sao gọi điện thoại cho cô được.”
“A?”
Có vẻ Văn Giai ở đầu bên kia điện thoại hơi sững sờ: “Đúng vậy, anh có thể gọi điện thoại, vậy chắc chắn… Ôi chao, tôi ngốc quá, anh đừng cười tôi nha, thật ra là tôi vừa ngủ thiếp đi, đột nhiên bị anh gọi điện đánh thức nên tạm thời suy nghĩ không được tỉnh táo cho lắm.”
Tôi nhịn cười, cố gắng nói thật nghiêm túc: “Yên tâm, không cười cô đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-86.html.]
“Mà Phương Dương này, mấy hôm nay anh có chuyện gì vậy? Sao điện thoại lại tắt máy? Có phải bị đám người tối hôm đó trói lại, sau đó… Ừm, không phải họ đã làm điều kia với anh rồi chứ?”
“Cái gì cơ?”
“Thì cái đó… Anh biết BL là gì không? Chính là hai người đàn ông cái đó… Cái đó ấy.”
Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, tôi bỗng toát mồ hôi lạnh.Hình như Văn Giai cũng không trong sáng lắm thì phải, chuyện đen tối ghê tởm như thế mà cô ấy cũng nghĩ được.
“Phương Dương, sao anh không nói gì, không phải là bị tôi đoán trúng rồi chứ?”
“Đúng cái đầu cô ấy.” Tôi tức giận nói: “Sao cô có thể nghĩ ra được chuyện ghê tởm đó vậy, tôi không hề bị đám người đó mang đi, mà ngược lại, bây giờ đại ca của họ rất sợ tôi, hận không thể quỳ trước mặt tôi nhận sai đó.”
“Ghê gớm vậy à? Anh nói khoác đúng không, tối hôm đó anh bị người ta truy đuổi như thế, anh đánh thắng được nhiều người vậy hả?”
“Không cần đánh, vì tôi biết một người bạn rất trâu, ông ta gọi một người rất trâu khác ở Chiêng May ra, Bansha lập tức sợ hãi, lúc nãy đi ăn cơm còn liên tục xin lỗi tôi. Với cả, tôi mất liên lạc mấy ngày là vì phải vào đồn cảnh sát, giờ không sao nữa rồi.”
“Thật chứ? Nhưng sao anh lại phải vào đồn cảnh sát? Hơn nữa, hai người bạn của anh trâu thế nào? Mau nói đi, tôi xem có thể đưa vào tiểu thuyết của tôi không?”
“Việc này kể ra thì rất dài dòng, lúc nào rảnh tôi sẽ từ từ kể cho cô.”
“Ừm, vậy tôi chờ anh, bao giờ thì anh về nước?”
Nghe thấy câu hỏi đó, tôi do dự, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó mới bình tĩnh đáp: “Văn Giai, chắc là trong thời gian ngắn tôi sẽ không về đâu, bên này có bạn tôi, hơn nữa thời gian tới sẽ rất bận, có khi còn đổi số điện thoại nữa. Nếu cô không gọi được cho tôi hoặc gửi tin nhắn Wechat cho tôi mà không thấy tôi trả lời thì đừng lo, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ đang bận thôi.”