he he lấy bật lửa và một điếu thuốc thơm , đó đáp: “Đây là cái bật lửa mà nhặt ở đảo hoang, ngờ đến bây giờ vẫn còn dùng . Lúc nhờ nó, chúng mới đốt lửa . Nếu cái bật lửa , chắc chúng c.h.ế.t đói lâu ”.
Ôn Hân vui : “Đừng đánh trống lảng. mệt, vất vả , ?”
Dứt lời, Ôn Hân trái ngó , chợt cầm tay : “Phương Dương, nên mua một bộ quần áo và một chiếc điện thoại mới ?”
gật đầu: “Ừ, cũng ý , nhưng bây giờ tiền”.
Nếu điện thoại, cũng thể rút tiền trong thẻ , thậm chí thẻ ngân hàng của cũng mất .
Giờ bổ sung cả đống thứ, cũng là một công trình tốn thời gian.
Ôn Hân : “Đi với chị đây mà còn sợ tiền ? Nghe đây, hôm nay, là đại gia, cứ quẹt thẻ thoải mái!”.
Ôn Hân xong, còn , mà cô tự bịt miệng khanh khách.
“Ok, nếu , cung kính bằng tuân lệnh nha!”
cũng vội đáp một cách vui vẻ.
Chúng ăn , đó đến đồn cảnh sát nhờ nhân viên hộ tịch tạm cho một cái chứng minh thư, nhưng bước phức tạp.
Vì , thường xuyên với Tề Vũ Manh, nên đều quen cả.
Điều quan trọng hơn nữa là đồn cảnh sát, gặp ngay một quen. Vương Nhất Long.
Anh là cảnh sát chuyên án phụ trách theo dõi Lương Thành, Trương Phú Cường té ngựa, trai Tiểu Nguyệt tạm đình chỉ công tác.
Vì thế theo đề nghị của chúng , thăng chức một cách hợp lý. Vương Nhất Long dẫn chứng minh thư tạm thời, và cho vì vấn đề hộ khẩu, dù nhanh đến mấy, cũng chỉ dám đảm bảo thể lấy chứng minh thư chính trong ba ngày nữa.
Tác dụng của chứng minh thư tạm thời hạn, nhưng nó thể giúp nhiều việc, nên đương nhiên sẽ từ chối.
Cuối cùng, Vương Nhất Long mặc đồng phục cảnh sát, cùng phòng thông tin, để bổ sung điện thoại của .
Ôn Hân trả tiền, còn mua cho một chiếc điện thoại mới.Sau đó, Vương Nhất Long dẫn chúng đến ngân hàng.
Vừa nhân viên ngân hàng sắp tan ca, thấy tới, họ vẫn thẻ ngân hàng cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-685.html.]
cảm ơn Vương Nhất long, bấy giờ mới tạm biệt chúng rời .
bảo với Ôn Hân là gọi điện cho và mấy bạn để họ khỏi lo lắng, cô chỉ nhún vai.
gọi cho bố , ngờ máy kết nối, giọng của cả hai vang lên: “Dương Tử? Là con ?”
“Dương Tử, Tiểu Chu ở đồn công an con mất tích, bây giờ ?”.
Sau khi bố Bạch Vi gặp , luôn sống trong thấp thỏm.
Vốn chúng định là một tuần , sẽ tới nhà cô , nhưng do vướng việc của công ty National, nên đành lùi lịch hẹn .
Sau khi giải quyết xong chuyện hợp đồng với công ty National, gọi điện hẹn Ôn Hân uống nước.
Cô lập tức vui vẻ đồng ý ngay, điểm hẹn là một quán cà phê do cô chọn. Tới ngày hẹn, vì ranh rang nên tới sớm.
chọn một vị trí gần cửa kính sát đất tầm khá , đó gọi một tách cà phê, thảnh thơi nhấm nháp.
Không bao lâu , một bóng dáng xinh xuất hiện ở cửa quán. Ôn Hân vẫn xinh như ngày.
Cô bước thu hút hết ánh của đàn ông trong quán.
“Hey, đến sớm thế?”
đáp: “Thì giờ đang rảnh mà! Cậu uống gì? Cà phê nhé!”
Ôn Hân gật đầu, vẫy nhân viên phục vụ và gọi một tách cà phê giống của cho cô .
Sau khi vài câu về chuyện hợp đồng với công ty National, : “Lần thật sự cảm ơn , nếu chắc Lý Hoài Minh sẽ hành chúng lên bờ xuống ruộng mất!”
Ôn Hân mỉm đáp: “Đến giờ mà còn khách sáo với thế ? chắc hôm nay, hẹn gặp chỉ vì chuyện cảm ơn đúng ?”
Ôn Hân quả là một cô gái thông minh, lập tức chủ đề chính của buổi hẹn : “Ừ, nhà Bạch Vi hẹn gặp . Có lẽ họ còn ngăn cản hai chúng đến với nữa, cho nên cần rõ ràng vài chuyện”.
Mặt Ôn Hân lập tức tái , bàn tay cầm tách cà phê của cô run lên, Ôn Hân : “ là tính bằng trời tính! Trước , bỏ lỡ tình duyên của vì sự yếu đuối. Còn bây giờ dù cố gắng, nhưng cũng chẳng thế gì khác !”
khó xử : “Ôn Hân, đừng như . Cậu là một cô gái , còn tài giỏi và thông minh. trong lòng Bạch Vi, nếu cứ tiếp tục mập mờ rõ, sẽ chỉ khiến cả hai đau khổ. tin , sẽ gặp một đàn ông thật sự yêu thương hết lòng!”