Khi còn ở trêи hòn đảo đó, lúc nào cũng giữ tinh thần cảnh giác. Để bảo đảm an cho Bạch Vi, chỉ lúc ngủ cũng thể mở mắt giống Trương Phi.
Không máy bay trực thăng bay bao lâu, khi mấy của đội cứu hộ gọi chúng dậy, cảm thấy tinh thần dồi dào.
sang Hồ Kiếm và Hàn Mỹ Kỳ ở bên cạnh, họ cũng đầy phấn chấn.
Hàn Mỹ Kỳ mở to mắt ngoài cửa sổ, chúng , đó ngạc nhiên : “Chúng về Thịnh Hải ?”
cũng ngoài cửa sổ, : “Ừ, nhiệt độ chắc chắn chỉ mùa hè ở Thịnh Hải thôi”.
Chúng xuống máy bay, mới phát hiện đang ở phía một nơi giống một tòa nhà văn phòng.
Đầu tiên một trông giống nhân viên tới chào hỏi với chúng , đó sai dẫn chúng tới phòng kiểm tra ở phía để kiểm tra sức khỏe. Nghe thì chứ thực tế thì .
Để đề phòng lây lan sinh vật, bọn họ buộc kiểm tra xem chúng mang sinh vật gì gây bất lợi cho giới sinh vật hiện đại từ hòn đảo về , ví dụ như vi khuẩn chẳng hạn. Dù thấy phẫn nộ, nhưng chúng cũng thể trách họ .
Tuy nhiên khi kiểm tra tất , chúng thấy nhẹ hẳn, ánh mặt trời chói lòa cao vẫn đang tỏa nắng một cách vui thích.
Chờ khi việc xong xuôi thì trời sắp tối, chúng tới con đường lớn của Thịnh Hải.
Nhìn dòng xe qua như mắc cửi, chúng đều thấy thứ dường như thiết thực.
Gần như một giây , chúng vẫn đang ở hòn đảo một bóng , ngay đó về thành phố lớn quốc tế tiên tiến phức tạp.
Chúng ngoài, vì đó liên lạc với nhà, nên nhà họ Hàn, nhà họ Bạch và chủ tịch của bất động sản An Sơn ở Yến Kinh, chính là bố của Triệu Thư Hằng cũng tới.
Chúng lưu phương thức liên lạc của , Hồ Kiếm gật đầu với chúng : “Thời gian qua phiền , mấy hôm nữa, chúng sẽ mời ăn, nhất định đến đấy nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-683.html.]
Hàn Mỹ Kỳ bịn rịn vẫy tay với chúng , cuối cùng hai họ cũng leo lên một chiếc xe Limousine sự bảo vệ nghiêm ngặt.
Thấy hai họ rời , Hà Khai Thành cũng vẻ mừng rỡ tới.
Lúc thấy Bạch Vi, ông kích động tới mức nắm chặt lấy tay cô : “Cô chủ, cuối cùng cũng gặp cô ! Cô gầy quá!”
Bạch Vi cũng lên tiếng an ủi, một lát Hà Khai Thành mới bình tĩnh , : “Đều tại cái thằng nhãi , suýt nữa hại cô chủ về nữa!”
Trông thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Hà Khai Thành, lửa giận trong bốc từ , lạnh : “Nếu nhờ thằng nhãi là đây, lúc máy bay gặp nạn, chúng về nữa ! Ông giỏi thì đến mà ý kiến ý cò với công ty hàng ý?”
“Chú Thành, chú gì thế?” Thấy tình thế , Bạch Vi vội vàng kéo Hà Khai Thành đang nóng giận .
định tiếp, nhưng thấy Bạch Vi lên tiếng nên đành thôi. Không Bạch Vi gì với Hà Khai Thành, mà ông im lặng, ông với ánh mắt khác, vẻ cảm thấy áy náy vì câu nãy, nhưng cũng tuyệt nhiên mở lời cảm ơn vì chăm sóc bảo vệ Bạch Vi suốt thời gian qua.
Bạch Vi áy náy gật đầu với : “Phương Dương, em về đây. Chờ em xử lý việc xong xuôi sẽ đến tìm ngay”.
còn kịp giữ , Bạch Vi và Hà Khai Thành leo lên một chiếc xe, đó biến mất khỏi con phố của Thịnh Hải.
bất đắc dĩ phía , còn Triệu Thư Hằng, cô bé con cùng Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ.
Triệu Thư Hằng cũng vẫy tay với : “Phương Dương, về Yến Kinh đây. Bao giờ đến đó, sẽ tới tìm ”.
Dứt lời, vẻ ảo não nháy mắt hiệu với : “Bố đến , cảm giác sẽ ăn đủ. Anh mau gọi điện cho chú Đồng để chú đỡ cho . Không gặp , sẽ chỉ thấy một cái xác thôi”.
Triệu Thư Hằng xong, bố mỉm bước tới. Khác với những khác, bố Triệu bình tĩnh.
Ông bước tới bắt tay với , đó quan sát từ xuống : “Cậu là Phương Dương đúng ? Trước , ông Đồng nhắc đến mấy với , danh lâu bây giờ mới gặp mặt! Quả nhiên danh bằng gặp mặt, gặp mới là danh bất hư truyền! Lần , Thư Hằng thể bình an trở về đều nhờ công của , mặt nó cảm ơn !”