Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:32:03
Lượt xem: 6
Gã đó cau mày, nhìn ra phía sau, dường như gã biết những vết sẹo trêи người tôi có nghĩa là gì.
Gã không hề khinh địch mà xin ý kiến của người phía sau.Bọn họ là người của Bansha, ban nãy tôi đã trông thấy mấy gương mặt quen mà tôi từng gặp trong quán bar Cara.
Sau khi gã to con đó ngoảnh nhìn lại đằng sau một cái, có một người trong đám người phía sau dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Không thành vấn đề”.
Gã ngoảnh lại, gật đầu với tôi, sau đó gập cong cánh tay lại, bày ra tư thế của võ Muay Thái nổi tiếng, gã chầm chậm đi vòng vòng tiếp cận tôi từng bước một.
Tôi hít sâu một hơi, nắm hai tay giơ lên trước mặt, nhìn gã chăm chú.Tôi chưa đánh nhau với đối thủ đánh Muay Thái bao giờ, nhưng cũng biết kẻ đánh Muay Thái rất khó đối phó, hay có thể nói là rất thâm độc.
Lúc kéo rộng khoảng cách, rất khó đỡ được những cú đá và đạp của đối phương.
Nếu áp sát, cú đánh khửu tay và chiêu húc gối sở trưởng của đối phương càng là đòn chí mạng hơn.Đây không phải là trên võ đài, bọn họ chỉ có thể dùng khửu tay đánh c.h.ế.t đối thủ.Nhưng tôi chỉ có thể nới rộng khoảng cách, nếu không thì sẽ không thể đánh lại gã to con cơ bắp cuồn cuộn rõ ràng đã tập Muay Thái này.
Nếu tôi liều mạng đá chân, có khả năng sẽ bị gãy chân bất cứ lúc nào.Chỉ có kiểu đánh úp bất ngờ được ăn cả ngã về không thì may ra mới có cơ hội thắng.Gã đó đi vòng tròn chầm chậm áp sát tôi, khi khoảng cách đã đủ gần, gã bất ngờ nhấc chân, tung một cú đá thật mạnh gạt chân tôi.
Tôi không kịp né, chỉ có thể ép người xuống, dùng mép ngoài bắp đùi chân trái chống đỡ.Lúc bị gã đá trúng, đùi tôi đau như sắp gãy đôi đến nơi, một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến tôi suýt nữa đứng không vững.Gã thu chân về, sau đó lại gạt mạnh chân tôi một phát nữa.
Nhắm đúng lúc gã giơ chân ra, tôi nhịn cơn đau nhức, liều mình xông lên trước, kéo gần khoảng cách, sau đó lại dùng bắp đùi huých vào đầu gối của đối phương, đồng thời cho gã một cú đấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-64.html.]
Gã nghiêng đầu né cú đ.ấ.m của tôi, nhưng do lực bật lại từ cái chân đang đá lên người tôi, khiến cho người gã hơi lảo đảo. Trong giây phút ngắn ngủi này, tôi đã xông đến trước mặt gã.
Nhưng lúc này, cú đ.ấ.m bằng tay phải của tôi chưa thu về, tay trái tôi vẫn đặt ở cạnh người theo quán tính, đầu và n.g.ự.c không được che chắn, hoàn toàn không có chút phòng bị nào, cũng không có khoảng không để tránh né. Gã đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, lập tức tung một cú đ.ấ.m cực mạnh vào mặt tôi.
Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Văn Giai.Nhưng đúng lúc gã tung cú đ.ấ.m này, tôi đã đạp mạnh một cú, dùng trán mình đập mạnh vào mặt đối phương. Cú đ.ấ.m của gã sượt qua ót tôi, còn trán tôi thì đập mạnh vào mũi gã.Cú đập này rất mạnh, đến mức chính tôi còn thấy váng vất.
Đối phương trực tiếp ngã vật ra, bịt mũi không ngừng kêu thảm thiết.Tôi không nhân cơ hội này xông tới, mà lẳng lặng đứng nhìn, chờ Bansha xuất hiện.Đấu đơn có quy tắc của đấu đơn, nếu đối phương đã ngã thì coi như là thua.
“Bốp bốp…” Một tràng tiếng vỗ tay chợt vang lên trong đám người.
“Dương, thật không ngờ cậu lại siêu thế!” Bansha vừa tán thưởng vừa đi từ trong đám người ra. Tôi không vội đáp lời ngay, mà lấy thuốc ra châm một điếu. Sau khi cố gắng hít một hơi, tôi mới ngẩng lên nhìn Bansha, đáp: “Ông Bansha, ông nói vậy là có ý gì?”
Bansha như cười như không nói: “Chẳng có ý gì cả, tôi chỉ muốn một cái chân của cậu, sau đó lấy lại một số thứ mà cậu không nên có thôi.”
Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Nói ra xem nào, là ai muốn mua một cái chân của tôi? Tào Văn Hoài?”
“Không phải cậu ta, Tào Văn Hoài chỉ là người trung gian thôi.”
Bansha lắc đầu: “Tôi chỉ nghe Tào Văn Hoài nói là một người Hoa Hạ rất giàu có và trẻ.”