Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:13:36
Lượt xem: 7

Sau đó, tôi kịp thời chuyển chủ đề sang Cung Chính Văn, nói hắn ta muốn dùng hai vạn để đuổi tôi đi. Văn Giai giống hệt như một bé con hiếu kỳ, cô ấy ngạc nhiên một lúc lâu, đến khi ăn cơm xong, cô ấy mới ngừng hỏi chuyện tôi.Bạch Vi và Cung Chính Văn đã ăn xong và rời đi từ lâu.

 

Tôi và Văn Giai đi bộ dọc theo con phố, vừa đi vừa trò chuyện về những trải nghiệm mà cô ấy đã đi du lịch khắp nơi. Chúng tôi chơi một lúc lâu ở party đầu phố và sân khấu ca nhạc, cuối cùng đến một quán bar trên phố làm vài chai bia. Lúc hơn mười giờ tối, dòng người náo nhiệt trên phố gần như đã giải tán hết, chúng tôi cũng đã rất mệt.

 

Trên đường đưa Văn Giai về khách sạn, khi chúng tôi đi qua một con phố vắng vẻ, có đến hàng trăm người cầm s.ú.n.g nước b.ắ.n loạn xạ, đi về phía chúng tôi. Lúc đi tới gần, tôi cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Đám người này đều là trai tráng trẻ tuổi vạm vỡ, hơn nữa đều là người Xiêng La bản địa, một số còn có hình xăm trên người. Chưa đợi tôi phản ứng lại, đám người đó đã đi tới bao vây lấy tôi và Văn Giai.

 

Sau đó, bọn họ dừng bước một cách rất ăn ý, người bên ngoài cầm s.ú.n.g nước chơi đùa, b.ắ.n tứ tung.Người ở bên trong thì dần tản ra, tạo thành một vòng tròn.Rõ ràng là họ nhằm vào tôi.Nếu tôi đoán không nhầm, người ở bên ngoài sẽ ngăn cản du khách lại gần, để người bên trong ra tay với tôi. Tôi nắm lấy tay Văn Giai, kéo cô ấy lại gần, nói nhỏ: “Văn Giai, cô nghe cho rõ đây.”

 

“Có chuyện gì vậy?” Văn Giai dường như cũng phát hiện ra sự khác thường của đám người này.

 

“Lát nữa, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng sợ, đừng hoảng loạn, càng không được chạy lung tung! Bao giờ nghe thấy tôi bảo cô chạy, thì cô phải chạy theo hướng tôi bảo, không được ngoảnh lại. Đừng lo cho tôi, cứ chạy thẳng đi báo cảnh sát!”

 

Văn Giai túm lấy cánh tay tôi, căng thẳng hỏi: “Bọn họ định làm gì thế?”

 

“Lời tôi vừa nói cô đã nghe rõ chưa?”

 

“Ừ, tôi nghe rõ rồi.”

 

“Thế thì tốt, nhớ là chờ tôi bảo thì cô mới được chạy đấy.”

 

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, đối mặt với một người đàn ông to con chỉ có vùng da ở cánh tay là đen xì đang bước tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-63.html.]

 

Trên tay của những người bao vây bên trong không có s.ú.n.g nước, cũng không có vũ khí, ống tuýp, mà đều là tay không.Đây là trong cái rủi có cái may, bọn họ chưa đến mức định g.i.ế.c tôi.

 

“Không liên quan đến cô ấy, để cô ấy đi đi.”

 

Tôi chỉ vào Văn Giai im sau đó nói với tên đàn ông vạm vỡ kia bằng tiếng Xiêng La.Tên đó lắc đầu: “Đúng là không liên quan đến cô ta, bọn tao cũng không động đến cô ta đâu.

 

Nhưng tạm thời, cô ta chưa đi được, chủ có thể chờ ở một bên thôi.”

 

“Có cần thiết không?”

 

“Cô ta sẽ chạy đi báo cảnh sát mất.”

 

Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, không tiếp tục yêu cầu nữa, mà cởi chiếc áo phông ra, để lộ ra cơ bắp đã được rèn luyện ở trong tù.Văn Giai bịt miệng, khó tin nhìn chằm chằm vào những vết sẹo chi chít trên người tôi. Tôi nhét cái áo vào tay cô ấy, nói: “Tôi sợ làm rách, cô cầm hộ tôi, rồi đứng sang một bên chờ là được.”

 

Văn Giai nghiến răng gật đầu, đôi tay hơi run rẩy nhận lấy chiếc áo.Tôi xông về phía gã to con.Người Xiêng La thích đánh quyền nên rất đông người luyện quyền.

 

Không ngoài dự đoán của tôi thì tên to con phía trước cũng vậy.Có lẽ họ thấy mười mấy mười đánh một mình tôi thì không hay, nên chỉ có một người xông lên, lúc đánh nhau còn đáng coi.

 

“Thêm một vụ cá cược được không?” Tôi đi đến trước mặt tên to con hỏi. 

 

“Cược gì?”

 

“Nếu tao thắng, tao muốn gặp Bansha, còn không… thì tao sẽ đưa mày mười nghìn bath. Nhưng bây giờ, tao không đem tiền theo người, ngày mai sẽ đưa tiền mặt cho mày.”

Loading...