Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:11:04
Lượt xem: 7
Chung Chính Văn ở một bên cau mày lại, trong mắt hắn ta xẹt qua một tia u ám khó phát hiện.
“Ha ha, chỉ cần giám đốc Bạch không quỵt nợ là được, tôi không quấy nhiễu cuộc vui của hai vị nữa.” Dứt lời, tôi kéo tay Văn Giai quay lại vị trí ban đầu.Tôi đi tới nói mấy câu vớ vẩn này với Bạch Vi là muốn chọc tức cô ta.
Thi thoảng, tôi lại lượn lờ trước mặt cô ta để trêu ngươi, tiện thể nhắc cô ta đừng quên còn phải ngủ với tôi một đêm.Vừa ngồi xuống, Văn Giai đã tức giận nói nhỏ: “Phương Dương, anh chơi tôi à. Thì ra anh quen bọn họ, hại tôi bị bẻ mặt với anh.”
“Cô không thích kích thích à?”
“Ừm… Đúng là rất kích thích. À, anh và cái cô Bạch Vi đó có giao hẹn gì? Tại sao lúc đó, sắc mặt của cô ta trông khó coi, còn phản ứng thì kịch liệt như vậy?”
Tôi nhìn bé cưng đang đầy hiếu kỳ ở trước mặt, hơi buồn cười đáp: “Cô cầm tinh con mèo à? Có biết tính hiếu kỳ sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mèo không?”
“Tôi không sợ, he he, anh biết tôi làm nghề gì không?”
“Không biết, cô đã nói bao giờ đâu, không phải là phóng viên đấy chứ?”
“Tôi, tôi là nhà văn nên thích nhất là hóng chuyện. Anh biết mà, đây đều là những tài liệu sống và nguồn cảm hứng của tiểu thuyết mà.”
Tôi thấy hơi khó tin: “Tính cách của cô sôi nổi thế này, có thể kiên nhẫn mà viết sách sao?”
“Anh đừng coi thường tôi, lúc tôi an tĩnh lại thì hệt như một con mèo nhỏ đấy.”
“Chào mèo, tạm biệt mèo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-62.html.]
“Đừng như vậy, mau nói cho tôi biết rốt cuộc anh và cô ta có chuyện gì? Đúng rồi, bữa này tôi mời, tối tôi lại mời anh uống rượu tiếp.”
“Ok.”
Tôi hài lòng gật đầu, sắp xếp từ ngữ một chốc, nói: “Tôi và cô ta có xích mích, người nói tôi là thành phần cặn bã của xã hội chính là cô ta. Còn giao hẹn… là một vụ cá cược. Công ty chúng tôi làm về phần mềm, cô ta là giám đốc bộ phận tiêu thụ, còn tôi là trợ lý của cô ta. Lần này, tôi cùng cô ta đến Chiêng May chủ yếu là để đàm phán một dự án. Lúc đó, khi hi vọng mong manh, tôi đã cãi nhau với cô ta, sau đó chúng tôi cá cược. Nếu tôi có thể giành được dự án này, cô ta phải ngủ với tôi một đêm.”
“Oa.” Văn Giai há hốc miệng, đầy vẻ khó tin. Nói xong, bấy giờ tôi mới thấy dường như mình không có chút sức lực kháng cự nào khi ở trước mặt cô gái vừa có má lúm đồng tiền xinh như hoa, vừa có tính cách hoạt bát, còn vừa giống mèo vừa giống cún con này.Cô ấy vừa nhì nhằng một lúc là tôi đã kể chuyện quan trọng cá cược với Bạch Vi ra rồi.
Bạch Vi từng nói tuyệt đối không được kể chuyện cá cược cho bất kỳ ai biết, vì chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.Nhưng danh tiếng của cô ta thì liên quan quái gì đến tôi? Với thái độ, cùng sự chán ghét trong ánh mắt của cô ta với tôi, tại sao tôi phải giữ bí mật giúp cô ta? Nhưng tôi vẫn nghiêm chỉnh nói với Văn Giai: “Cô không được nói chuyện này cho ai khác biết, dù chỉ là một chữ.”
“Ừm, anh yên tâm. Dù tôi nhiều chuyện, nhưng rất biết giữ bí mật.”
Văn Giai trịnh trọng gật đầu.Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi cứ thấy có một cảm giác không mấy đáng tin.
“Đúng rồi, về sau thế nào? Anh có giành được dự án của BTT không?” Văn Giai lại có vẻ chờ mong hỏi.“Có.”
“Oa, thế cô ấy ngủ với anh chưa?”
“Chưa, cô ta ăn quỵt rồi, nói là dù có thân bại danh liệt cũng không để tôi được như ý.”
Văn Giai như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ừm, điều này cô ấy làm rất tốt, rất khiến người ta bái phục, đúng là không thể cho anh được hời như vậy được.”
Tôi có vẻ cạn lời liếc nhìn Văn Giai.Cô ấy lại không ngừng hỏi chuyện giữa tôi và Bạch Vi.Tôi không kể cho cô ấy quá nhiều chuyện, hơn nữa còn giấu nhẹm chuyện Bạch Vi suýt bị tôi cưỡng bức hai lần, tôi chỉ kể cho cô ấy biết mình từng ngồi tù.