Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:51:10
Lượt xem: 5
“Anh cứ việc thử xem.”
Bạch Vi lạnh lùng nói xong, xoay người đi về phía phòng mình.
Tôi vội vàng hỏi thêm: “Đợi đã, hỏi về trích phần trăm, dự án BTT này, tôi được khoảng bao nhiêu?”
“Tạm thời vẫn chưa rõ, phải đợi ký được hợp đồng chính thức, sau khi tính toán chi phí tổng thể rồi mới biết, sau đó phân phát cho nhóm dự án và bộ phận mở rộng phát triển theo tỷ lệ, bao gồm cả nhân viên bảo vệ hậu kỳ. Anh yên tâm đi, tôi sẽ cho anh tỷ lệ hoa hồng cao nhất, bởi vì anh là người có công nhất, ước tính sơ bộ khoảng hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ.”
“Vậy có thể ứng trước một ít không.” Bạch Vi dừng bước, xoay người nói: “Anh cần tiền gấp à?”
“Còn phải hỏi thừa à?”
“Cần bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho anh? Một triệu? Hay là…… Năm triệu mà trước đây tôi nói? Sau đó chúng ta hết nợ, vụ cá cược đó cũng nhất thiết phải hủy bỏ.”
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật, con mẹ nó đây là người giàu có hay là kẻ tiêu tiền như rác? Còn trâu bò hơn cả Cung Chính Văn, lại nhắc năm triệu với tôi nữa.
Nói thật, nói không d.a.o động là giả, cả đời này có thể tôi kiếm không được đến năm triệu.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở d.a.o động mà thôi.
“Giám đốc Bạch, tôi nói rồi, không cần đồng tiền dơ bẩn của cô, vụ cá cược đó cô cũng không quỵt được, tôi chỉ cần ứng trước mười nghìn khoản trích phần trăm mà thôi, tốt nhất là tiền mặt nhân dân tệ.” Bạch Vi mặt không cảm xúc đăm đăm nhìn tôi một lúc, rồi gật đầu và nói: “Được, ngày mai tôi đi ngân hàng đổi tiền mặt cho anh.” Nói xong, cô ta mở cửa phòng mình bước vào.
Tôi về phòng mình, tiếp tục nằm trêи giường xem tivi.
Lý do ứng trước khoản trích phần trăm, là muốn trả cho Lâm Lạc Thủy, trước đây cô ấy đã chuyển cho tôi năm mươi nghìn nhân dân tệ, tôi đã rút ra mấy ngàn mới có tiền đến Xiêng La, bây giờ đã tiêu một ít rồi.
Sáng ngày thứ hai, tôi bị đánh thức bởi tiếng reo hò trêи đường phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-55.html.]
Bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, tôi nhìn thấy những chiếc xe hoa diễu hành trên đường phố, cầm s.ú.n.g nước vừa phun vào nhau vừa phun vào trong biển người.
Lễ hội té nước, người Xiêng La thậm chí cả khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đều sắp phát điên rồi.
Tôi thức dậy tắm rửa, thay chiếc quần đi biển và chiếc áo phông đã chuẩn bị từ trước, cất điện thoại và ví tiền vào túi chống nước, rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp Bạch Vi cũng vừa mới ra ngoài, một Bạch Vi không giống mọi khi lắm.
Không giống là bởi vì cô ta không mặc váy, mà là một chiếc quần đùi jean, một chiếc áo phông trắng, một đôi dép tông thêu hoa, rồi cột tóc lại thành đuôi ngựa tung bay phía sau đầu, ừm…… hình như không còn sự lạnh lùng cứng nhắc trước đây nữa, trở thành một cô gái tươi trẻ và tràn đầy sức sống.
Đặc biệt là cặp đùi kia, trắng nõn mịn màng, đôi chân thon dài đầy quyến rũ, hình như có chút quá tươi trẻ, trở nên diêm dúa loè loẹt.
Tôi nhịn không được nhìn thêm vài lần, dường như khó mà dời tầm mắt.
“Phương Dương, chú ý hành động của mình, đừng quá đáng quá.” Cô ta lạnh lùng nói, hơi thở lạnh lùng cao ngạo đó quay trở lại, khiến cho phong cách ăn mặc này của cô ra trở nên không ăn khớp.
Tôi có chút mất hứng, không biết làm sao đành lắc lắc đầu, bước qua cô ta đi đến thang máy.
Khi đi vào thang máy, cô ta đi dép tông bước đi cao ngạo, tôi dáng đi dở ông dở thằng bước vào theo, tôi nhấn lầu 2 để đến nhà ăn của khách sạn, cô ta không nhúc nhích, hình như cũng muốn đi ăn sáng.
Bên trong chỉ có hai chúng tôi, không ai nói chuyện.
Không bao lâu, dường như chịu không nổi bầu không khí đè nén trong không gian chật hẹp cô ta nói: “Tôi đã hỏi rồi, mấy hôm nay ngân hàng có làm việc, chút nữa tôi sẽ đi lấy tiền cho anh.”
Tôi trả lời: “Chỉ sợ là cô không đến ngân hàng được, nếu không được thì đợi qua lễ hội té nước cũng không sao.”
“Ừ.” Cô ta đáp lại một tiếng, sau đó không có sau đó nữa.
Khi đến nhà ăn tầng hai, chúng tôi tách ra, mỗi người lấy một đĩa và chọn đồ ăn sáng.
Không lâu sau, một người quen bước vào ở lối vào của nhà ăn, Cung Chính Văn mặc quần âu vừa người, đi giày thể thao, nhưng mà vẫn đẹp trai ngời ngời.