Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:19:23
Lượt xem: 15
“Phó tổng giám đốc Tào, anh đang đưa cấp dưới đi ăn mừng sao?”
Tôi cười nhạt, vẫy tay với Tào Văn Hoài.Trong mắt Tào Văn Hoài lóe lên một tia hằn học: “Phương Dương, có phải mày làm không?”
“Tôi không rõ phó tổng giám đốc Tào đang nói đến chuyện gì?”
Tôi xòe hai tay ra nhún vai tỏ vẻ vô tội. Tào Văn Hoài nghiến răng nghiến lợi: “Video tao và Bansha gặp nhau là do mày quay đúng không? Còn nữa, tao và Avala gặp nhau cũng là do mày sắp xếp cả, đúng chứ?”
Tôi phải gật gật đầu tán thưởng: “Phó tổng giám đốc Tào giỏi lắm, cho dù là sau đó mới biết rõ, nhưng cũng thông minh hơn người rồi.”
Vẻ mặt Tào Văn Hoài trở nên hung dữ: “Được! Thì ra đúng là mày! Độc đấy, hiểm đấy nhưng mày có từng nghĩ…”
“Tôi đã từng nghĩ đến việc đắc tội với phó tổng giám đốc Tào sẽ có hậu quả ra sao, đúng không? Mấy ngày trước phó tổng giám đốc Tào đã nói câu này với tôi rồi.” Tôi tiếp lời gã, mỉm cười nói.
“Mày…” Sắc mặt Tào Văn Hoài tái xanh cả đi.
“Phó tổng giám đốc Tào còn nói, tôi nhớ phó tổng phó tổng giám đốc Tào còn nói ‘người con gái của mày cũng là của tao, sao mày đấu lại tao được? Đúng chứ?”
Nói rồi, tôi cười nheo mắt nhìn Lâm Lạc Thủy đang cúi đầu đứng bên cạnh Tào Văn Hoài.
“À, phải rồi, tối hôm qua, khi phó tổng giám đốc Tào đưa người đi ăn mừng đã nói gì ý nhỉ! Hình như là cái gì mà tôi còn non và xanh ấy. Khi đó, lời nói của phó tổng giám đốc Tào hơi trẻ con, tôi không để trong lòng nên không nhớ rõ cho lắm, thành thật xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-47.html.]
Tào Văn Hoài không nói gì, chỉ cắn chặt khớp hàm, trán nổi cả gân xanh, nhìn tôi chằm chằm.
“Ha ha ha.” Tôi lắc đầu cười: “Phó tổng giám đốc Tào, còn một chuyện chưa nói với anh, sở dĩ Bansha đi tìm anh để đòi thêm một khoản tiền là do tôi giật dây đấy. Đúng rồi, sau đó anh cho ông ta bao nhiêu? Hai triệu baht hay ba triệu? Đổi sang tệ chắc cũng cả triệu đấy nhỉ? Đầu tư nhiều đến vậy mà cuối cùng chẳng vét được cái gì, có vẻ như phó tổng giám đốc Tào lỗ to rồi. Có điều, phó tổng giám đốc Tào không cần quá để tâm, chỉ là tiền thôi mà, đừng tức giận mà hại đến sức khỏe.”
“Phương Dương, đủ rồi.” Lâm Lạc Thủy đứng ở một bên bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng nói.Tôi hơi sững người.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy, trong lòng bỗng dấy lên một trận đau nhói.Bởi vì trước giờ tôi chưa từng thấy cô ấy tỏ thái độ này đối với tôi.
Thái độ lạnh lùng, chán ghét, thậm chí là căm thù khiến tôi đột nhiên nhận ra được khoảng cách giữa tôi và cô ấy không phải là xa, mà là kẻ thù thuộc hai thế giới khác nhau.Cô ấy căm ghét tôi.
Vì bảo vệ một người đàn ông khác mà cô ấy lựa chọn trở thành kẻ thù với tôi.Chúng tôi từng yêu thương nhau, từng khắc cốt ghi tâm, từng thề non hẹn biển, cảnh tượng ấy tựa như mới hôm qua.Nhưng hôm nay, cô ấy đứng ở bên một người đàn ông khác, căm ghét tôi, hận thù tôi…
Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất, khiến tôi muốn chửi thề nhất là tim tôi vẫn đau.Tôi lại có chút buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu, tự cười châm chọc mình.“Được thôi, đủ rồi.”
Tôi nhún vai, cười nói.Vẻ mặt của Lâm Lạc Thủy vẫn lạnh như băng: “Anh thắng rồi, nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chúng tôi? Mong anh đừng có đến nói móc nói mỉa nữa, nó chỉ khiến tôi càng coi thường anh thôi.”
“Ha, ha ha ha… Thì ra cô vẫn luôn coi thường tôi.” Tôi không nhịn được mà ngẩng đầu cười lớn.
“Cũng đúng, tôi là một thằng tù nhân phải đi cải tạo, sao cô có thể coi trọng tôi được. Trước đây chắc là cô bị che mất lương tâm, hoặc nói thẳng là con mắt chó của cô bị mù.”
“Nhưng cô muốn nhắc đến móc mỉa, hờ hờ, tại sao khi Tào Văn Hoài nói móc mỉa tôi, cô không lên tiếng? Hôm qua ở trong nhà hàng, còn có hai hôm mấy người ở dưới sảnh khách sạn chỗ tôi, khi ấy hắn ta nói gì với tôi? Hắn ta nói đến cả người con gái của mày cũng là của tao, sao mày đấu được với tao?”