Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:39:31
Lượt xem: 10
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thay một bộ tóc giả và bộ râu khác, đeo cặp kính gọng đen đã đặc biệt mua, lại đến chỗ đối diện khách sạn của Tào Văn Hoài để đợi.
Hơn tám giờ sáng, gã đưa Lâm Lạc Thủy và mấy người khác rời khách sạn, đến tòa nhà BTT.
Gần trưa, tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi, nói rằng đại diện công ty Ấn Quốc và Silicon Valley đã rời Chiêng Mai, hình như đã nhận được lời từ chối từ phía BTT, chính thức rút khỏi cuộc cạnh tranh dự án của BTT.
Bạch Vi còn nói, Alava và Tào Văn Hoài đã tiến hành đàm phán lần đầu, đồng thời bước đầu đã đạt được ý định hợp tác, hai bên hẹn sẽ đàm phán chi tiết hợp đồng vào sau lễ hội té nước.
Quả nhiên, cúp điện thoại của Bạch Vi không lâu sau, có một nhóm người đi ra từ tòa nhà BTT, người dẫn đầu chính là Tào Văn Hoài và Alava trò chuyện giòn như pháo rang.
Hai bên chào tạm biệt, Tào Văn Hoài dẫn đoàn rời đi, nhưng đột nhiên nửa đường gã xuống xe một mình, đồng thời xách túi đi vào một ngân hàng.
Không lâu sau, Tào Văn Hoài xách túi ra khỏi ngân hàng, đứng bên đường gọi một cuộc điện thoại, sau đó một mình bước lên một chiếc taxi.
Tôi chạy xe máy lặng lẽ theo phía sau.
Xe taxi dừng ở một con phố đông đúc người qua lại, Tào Văn Hoài xách túi bước vào một nhà hàng.
Tôi đậu xe máy bên vệ đường, bước vào nhà hàng liếc mắt nhìn thì thấy Tào Văn Hoài và Bansha đang ngồi trong góc, ngồi giữa hai người là một thanh niên nhã nhặn lịch sự, hình như là phiên dịch.
Rõ ràng Tào Văn Hoài không dám tới sào huyệt của Bansha, chỗ đó người bình thường cũng không dám vào.
Cho nên gã cố ý tìm một con phố đông đúc người qua lại, ở đây nhiều cảnh sát tuần tra, Bansha không dám làm càn.
Khi tôi bước vào cửa, hai người đàn ông Xiêng La cách Bansha và Tào Văn Hoài không xa cảnh giác nhìn qua, ánh mắt sắc bén nhìn tôi từ đầu đến chân.
Đó là người của Bansha, không thể không nói rằng thằng cha này rất cẩn thận, thật may là tôi đã đội tóc giả, đeo râu giả còn đeo cả kính nữa nên người của Bansha mới không nhận ra tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-38.html.]
Tôi điềm nhiên như không, gọi một phần đồ ăn bằng tiếng Xiêng La với nhân viên phục vụ, ngồi xuống chỗ cách xa Tào Văn Hoài và Bansha, lấy điện thoại ra bật camera, vừa ăn đồ ăn vừa giả vờ nghịch điện thoại.
Tào Văn Hoài ôm chiếc túi, nói gì đó với Bansha bằng tiếng Anh với sắc mặt khó coi, Bansha thì nghiền ngẫm lạnh nhạt cười.
Tôi không hiểu tiếng Anh, khi người thanh niên đó dịch sang tiếng Xiêng La cho Bansha, giọng rất nhỏ, nghe cũng không rõ.
Có thể quay được video là tốt rồi, có tiếng hay không không quan trọng.
Không lâu sau, Tào Văn Hoài căm hận xách chiếc túi đẩy đến trước mặt Bansha, Bansha cười tít mắt mở chiếc túi, ngó vào trong lật đi lật lại.
Rất nhanh, Bansha hài lòng gật gật đầu, đứng dậy cười tít mắt thực hiện động tác chắp tay trước n.g.ự.c với Tào Văn Hoài, sau đó dẫn đàn em rời đi.
Chờ họ bước ra khỏi nhà hàng, Tào Văn Hoài giận dữ chửi mấy câu bằng tiếng Hoa Hạ.
Tôi tắt camera điện thoại, cất điện thoại lại vào túi rồi tiếp tục cúi đầu ăn đồ ăn.
Cho đến khi Tào Văn Hoài ra khỏi nhà hàng, tôi cũng không chào hỏi gã, không muốn đánh rắn động cỏ, tránh xảy ra biến cố.
Sau khi ăn xong, tôi tìm chỗ để hút điếu thuốc, sau khi kiểm tra video không có vấn đề gì, tôi chạy xe máy tìm nơi để chỉnh sửa video.
Bước thứ hai đã hoàn thành, suôn sẻ cầm được video giao dịch của Tào Văn Hoài và Bansha, cộng với video cuộc nói chuyện với Bansha quay trộm lần trước, đủ để chứng minh tôi trong sạch.
Nhưng nếu muốn giành lại dự án, hai video này vẫn không đủ, còn lâu mới đủ, còn phải thêm một liều thuốc mạnh.
Liều thuốc mạnh này bây giờ cũng có thể bắt đầu sắc rồi.
Làm xong video, tôi lần lượt tìm hai hướng dẫn viên du lịch địa phương, đưa cho mỗi người bọn họ 500 bath, kêu bọn họ lần lượt gọi hai cuộc điện thoại.