Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:25:12
Lượt xem: 22
“Ha ha.” Tôi lại bật cười hờ hững, hỏi: “Phó tổng giám đốc Tào này, tiền lương một năm của anh là bao nhiêu?”
“Hai triệu nhân dân tệ.” Tào Văn Hoài không cần suy nghĩ đáp.
“Ừm, thế thì hai triệu đi. Nếu phó tổng giám đốc Tào đồng ý trả tôi hai triệu tệ một năm, tôi sẽ lập tức ký hợp đồng lao động ngay. Đúng rồi, tôi muốn đó là mức lương cơ bản nhé.”
Tào Văn Hoài ngẩn ra, sau đó cau mày: “Chuyện này không được, yêu cầu này của anh quá…”
Tôi mở hai tay ra: “Thế thì khỏi bàn bạc gì nữa.”
Tào Văn Hoài nhìn tôi đăm đăm, một lát sau, gã gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chơi tôi?”
“Ha ha.” Tôi lắc đầu: “Rõ ràng là phó tổng giám đốc Tào anh bảo tôi ra điều kiện gì cũng được cơ mà. Bây giờ, anh không đồng ý với điều kiện của tôi, lại nói tôi chơi anh. Thôi được rồi, anh nói thế nào thì là thế ấy đi.”
Nói đến đây, tôi rót một cốc bia rồi uống cạn, sau đó cầm chiếc cốc rỗng lắc lắc với Lâm Lạc Thủy: “Cô Lâm, cô hẹn tôi thì bia này cô mời nhé, cảm ơn.”
Tôi đặt lại chiếc cốc xuống bàn, sau đó đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
“Anh đã nghĩ đến hậu quả khi đắc tội tôi chưa?”
Sau lưng truyền đến giọng nói khá hung dữ của Tào Văn Hoài.
“Ồ.” Tôi không nhịn được ngoảnh lại, vẫy tay với gã: “Ghê thế, định đánh tôi à, lên đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-26.html.]
“Được!” Gã nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nhưng không đứng dậy.
“Xì.”Tôi cười lạnh, quay người, đi ra khỏi quán cà phê.Tôi rút một điếu thuốc, lúc vừa định châm lửa thì nhớ ra là ở Xiêng La không được hút thuốc ở nơi có nhiều người qua lại…
Dưới tình huống bất đắc dĩ, tôi chỉ đành đi đến cạnh khách sạn đối diện, chui vào một góc không có ai rồi mới hút thuốc.Cái loại láo nháo như Tào Văn Hoài, khi còn ở trong tù, một ngày tôi phải đánh mấy thằng, gã đã là cái thá gì.Nếu gã đã muốn chơi bẩn thì quá hợp ý tôi.
Còn về dự án BTT, tôi vốn không định chĩa vào gã, phương án sửa đổi cũng chẳng nhằm vào các công ty khác trong nước và người Ấn Quốc. Bên tôi nhằm vào là đám người Hoa Quốc- Silicon Valley.
Chỉ cần có thể phóng đại khuyết điểm của họ đến cực điểm là có thể loại họ khỏi cuộc chơi.
Chắc chắn BTT sẽ chấp nhận Phần mềm Trí Văn, các công ty khác hết trò.Hút thuốc xong, tôi về khách sạn bình tĩnh lại.
Tôi vùi đầu viết bản thảo, ngày mai tôi nhất định phải giành được hạng mục đó.Ngày hôm sau, tôi thay một bộ âu phục mới mua, gần như cẩn thận sửa soạn trên dưới toàn thân một lượt. Soi mình trong gương, tôi có một loại ảo giác mình đã quay lại ba năm trước. Lúc ra ngoài, tôi vừa hay gặp Bạch Vi.
Cô ta vẫn thờ ờ nhìn tôi như mọi ngày, sau đó hơi ngây ra, rồi lại cẩn thận đánh giá tôi mấy lần, trong mắt cô ta ánh lên một vẻ khó tin.
“Có phải đột nhiên phát hiện tôi rất đẹp trai không?”
Tôi làm ra vẻ đút tay vào túi quần, hờ hững hỏi.
“Tự tin thái quá!” Sau khi lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo, không chút cảm tình thốt ra câu này, cô ta giẫm trên đôi giày cao gót tinh xảo đi về phía thang máy. Bấy giờ tôi mới phát hiện, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy tôn dáng có vẻ rất cao cấp, khiến dáng người của cô ta càng hoàn hảo hơn.
Đặc biệt là lúc bước đi, cái m.ô.n.g tròn lắc lư dưới vòng eo thon gọn đó, cùng cặp chân dài thon nhỏ trắng như tuyết dưới làn váy kia.Đúng là báu vật trời ban!Trên đường đến BTT, Bạch Vi nói cho tôi biết một thông tin: Hôm qua, có bốn công ty chủ động rút lui khỏi cuộc cạnh tranh của BTT, trong đó có ba công ty trong nước, một công ty của Ấn Quốc.
Lý do họ rút lui là vì họ biết không tranh giành được, hơn nữa cũng đã lập tức lên máy bay rời khỏi Chiêng May ngay trong đêm qua.Có bốn công ty khác vẫn đang kiên trì: Phần mềm Trí Văn mà tôi làm việc, Maddie Kerr của Tào Văn Hoài, còn có Silicon Valley và một công ty của Ấn Quốc.Trong đó, công ty có cơ hội lớn nhất là Silicon Valley, không được coi trọng nhất là Phần mềm Trí Văn.