Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:52:03
Lượt xem: 4
May sao tôi cản lại kịp thời, tận tình khuyên bảo một lúc lâu mới khiến cô ấy bình tĩnh lại, cô xem bây giờ cô ấy lại vui vẻ hoạt bát lại rồi kìa.”
Bạch Vi lạnh nhạt nói: “Cô phục vụ ban nãy nhận tiền của anh đúng không, anh cho cô ta bao nhiêu?”
“Làm gì có, tôi hay đến đây thật mà.”
“Ha ha, là ai vừa nói mình cô đơn, còn nói chưa từng hẹn hò bạn gái. Thế mà thoáng cái đã có mấy cô em nhảy ra gọi anh Dương anh Dương một cách thân mật rồi, nhìn dáng vẻ cô ấy õng ẹo lắc tay anh, có phải anh thấy cô ấy rất đáng yêu không?”
“Không, cô ấy là người phá cách, không thể dùng con mắt bình thường nhìn nhận được… À, có phải cô đang ghen không?”Bạch Vi khinh thường cười lạnh: “Ai thèm ghen chứ.”
“He he he, còn giả bộ nữa, cô ghen rồi.”
“Hừ, tự cho mình là đúng.”
Cô phục vụ ban nãy bưng tách cà phê lên, đặt đồ xuống rồi nhanh chóng đi vào trong.
Bạch Vi nhìn thấy, không nhịn được che miệng cười. Xem ra, cô ta thật sự không tức giận.
Sau khi cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, Bạch Vi lại chợt hỏi: “Mấy cô gái kia chính là kiểu phá cách, ngổ ngáo mà mọi người hay nói đến à? Sao anh lại quen?”
“Ừm, nhưng người ta cũng có công việc bình thường. Cô biết giới Coser không? Đóng vai các nhân vật hoạt hình ý. Ban nãy, cô ấy cãi nhau với người ta trong quán bar bên kia, tôi thấy chướng tai gai mắt nên nói vài câu, thế là quen biết nhau luôn thôi.”
“Cô ấy nói cái tên khốn không đáng để cô ấy yêu là thế nào?”
Tôi do dự một chốc, đáp: “Quán bar phía đối diện có một thằng sở khanh, ngủ với con gái nhà người ta xong, sau đó chắc không thích nên đá người ta luôn. Tôi khuyên nhủ vài câu, tâm trạng của cô gái đó mới tốt lên một chút.”
“Sau đó thế nào? Tên sở khanh đó đâu? Thế coi như xong rồi sao?”
Cô ta chợt lộ ra vẻ nhiều chuyện và căm phẫn.“Không biết, tên đó chạy rồi.”
Tôi không muốn để cô ta biết gã trai tồi đó là người bạn thân nhất của tôi, nên tùy ý bịa một câu, sau đó vội vàng chuyển chủ đề: “À, tôi hỏi cô một vấn đề nghiêm chỉnh đây, Hà Khai Thành là quản gia của nhà cô đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-114.html.]
“Ừm, chú Thành là làm quản gia ở nhà tôi mấy chục năm rồi, sao thế?”
“Nếu ông ta muốn xử tôi, ví dụ tìm người đánh tôi một trận, hoặc giở âm mưu quỷ kế vu oan giáng họa cho tôi các kiểu, cô sẽ làm thế nào?”
Bạch Vi cau mày: “Sao anh lại hỏi thế? Anh và chú Thành có xung đột à?”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không, dù tính cách con người tôi ngang ngạnh nhưng cũng không đến mức gây họa khắp nơi, là ông ta chủ động uy h.i.ế.p tôi, nguyên nhân chính là vì cô.”
“Vì tôi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiều hôm qua, trên đường đưa tôi về, ông ta đã bảo tôi không được theo đuổi cô nữa, bảo chúng ta không có kết quả đâu. Dù cô thích tôi, người nhà cô cũng sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau. Ông ta còn nói sẽ cho tôi tiền để tôi bỏ đi, nhưng tôi từ chối rồi. Sau đó, ông ta bảo tôi sẽ gặp phiền phức vì chuyện này, chẳng khác mấy câu mà Cung Chính Văn đe dọa tôi là mấy.”
Nghe thấy lời nói của tôi, đầu tiên Bạch Vi hơi cau mày, một lát sau cô ta nhìn tôi như đang nhịn cười.
“Nhìn gì mà nhìn? Đầu tôi mọc cỏ hay làm sao à?” Tôi bị nhìn đến mức hơi mất tự nhiên.
Bạch Vi lắc đầu: “Thì ra người nhà tôi đã biết anh định theo đuổi tôi rồi, tôi đang nghĩ không biết họ đánh giá anh thế nào. Chắc không thoát được cái mác lưu manh, côn đồ, cặn bã đâu. Nếu tôi chấp nhận anh và dẫn anh về nhà, không biết mọi người sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, chắc sẽ nổ tung mất.”
Tôi ngẩn ra, không nhịn được cười hi hi nói: “Cô nói vậy có nghĩa là cô định chấp nhận tôi hả?”
Bạch Vi mỉm cười hờ hững: “Anh đang vào rừng mơ bắt con tưởng bở đấy à?”
Tôi cũng nhịn cười nhìn cô ta chằm chằm: “Không, tôi không mơ, mà là cô đã có dấu hiệu thích tôi rồi, chỉ là cô chưa nhận ra thôi, hoặc cô đang kháng cự lại tình cảm theo bản năng thôi. Hay là tối nay về, cô hãy suy nghĩ thật kỹ đi, sau đó sớm đi theo tôi. Chẳng mấy, cô sẽ phát hiện hẹn hò với tôi là một việc rất vui vẻ và hạnh phúc.”
“Ha ha, anh rất hay tự cho mình là đúng nhỉ, cứ mơ tiếp đi nha.”
“Ừm, đúng là tôi hay mơ thấy cô thật. Mỗi lần mơ thấy cô rên rỉ quằn quại dưới thân mình, hoặc gương mặt vừa xấu hổ, nhưng lại vừa không kiềm chế được cảm xúc của cô trên người tôi. Lúc đó cô thật sự rất quyến rũ, suýt nữa khiến tôi tan chảy.”
Sắc mặt Bạch Vi đỏ lên, cô ta phì một tiếng: “Xì, hạ lưu!”
“Đừng thế, đôi khi hạ lưu cũng là một loại ưu điểm, có thể mang lại niềm vui chưa từng có cho cô đấy. À, lúc trước tôi toàn quên hỏi cô, cô đã hưởng thụ niềm vui đó chưa? Niềm vui sướng khi toàn thân vừa nóng bừng, nhưng lại vừa thỏa mãn đến cực điểm ý.”
“Phương Dương, anh đúng là tên khốn! Tôi chưa từng gặp tên khốn kiếp nào hạ lưu vô sỉ như anh. Hừ! Một mình anh nằm mơ tiếp đi, tôi đi đây, sau này đừng hẹn gặp tôi nữa.”