Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-11-22 11:01:08
Lượt xem: 2
Chuyển hành lý ra phòng khách, tôi lấy chìa khóa và năm ngàn tệ vừa đếm cẩn thận đặt cùng nhau trên bàn trà: “A Triết, đây là tiền nhà tôi còn thiếu, với cả, chút tiền trước kia cậu gửi vào khi tôi ở trong trại! ”“Đừng, A Dương, cậu đừng làm vậy, như thế đâu còn coi tôi như anh em nữa!” Từ Triết vội vàng chạy tới, cầm tiền nhét ngược vào tay tôi.
Tôi nhét lại vào tay cậu ta, mỉm cười và nói: “Anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, trước kia lúc tôi nghèo khổ có cậu chăm sóc, bây giờ tôi dư dả rồi, bất kể thế nào vẫn trả được số tiền này chứ, nếu không sau này tôi không dám tìm cậu nhậu nhẹt nữa đâu. Cầm đi, lỡ qua một thời gian nữa tôi lại sa sút, lại tới tìm cậu tiếp tế, tôi sẽ không khách sáo đâu!”
“Được rồi, tôi đi trước đây, đợi bên kia sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ gọi cậu làm bữa nhậu nhé.” Nói rồi, tôi vẫy vẫy tay với cậu ta và Lâm Tĩnh, kéo hành lý đi ra ngoài.
“A Dương! ”Giá nhà đất ở Thịnh Hải đắt đến mức khó tin, tới độ một bộ phận người dân dù cả đời không ăn không uống cũng không mua nổi một căn nhà, tiền thuê tất nhiên cũng cao đến mức khó tin.
Tôi tìm kiếm trên mạng rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bên cho thuê phòng có ba điều kiện phù hợp với giá cả mà tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận được, đợi ngày mai đi xem nhà cửa thế nào rồi quyết định.
Trước đó, phải kiếm tí tiền đã.
Sau khi đưa năm ngàn tệ cho Từ Triết, trong túi tôi chỉ còn khoảng hai, ba ngàn, chưa chắc đã đủ tiền đặt cọc.
Sau khi ghi lại thông tin về bên cho thuê, tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi, nguồn tiền duy nhất tôi có thể “bòn” một cách thản nhiên chỉ có mỗi cô ta thôi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, tôi cất tiếng chào hỏi: “Giám đốc Bạch, chưa ngủ chứ hả.”
“Chưa, sao thế?” Giọng nói của Bạch Vi có vẻ biếng nhác.
“Có gì đâu, hỏi thăm cô tí thôi, “bà dì”(*) của cô đi chưa?”
(*) bà dì: ngày đèn đỏ“Liên quan gì đến anh?”
“Đã bảo là tôi quan tâm cô mà!”
“Khỏi cần anh quan tâm.”
“Về Thịnh Hải đã quen chưa? Cô sống một mình nhỉ? Có biết nấu cơm không? Tối nay đã ăn gì rồi! ”
“Đã bảo là khỏi cần anh quan tâm.” Tôi cười vài tiếng lấy lòng: “Được rồi, cô tự chú ý bản thân là được rồi, tôi gọi điện cho cô thực ra cũng có chút chuyện, à thì! Cô nói tiền trích phần trăm của đơn hàng BTT ít nhất cũng phải trên 50 ngàn tệ, đúng không?”
“Ừ, sao vậy? Lại muốn ứng tiền trước hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-109.html.]
“Có chút việc gấp cần dùng đến tiền, trước kia cô đã chi trước cho tôi 40 ngàn tệ, có thể đưa tôi thêm 10 ngàn nữa không, gom vào đủ con số 50 ngàn.” Giọng điệu của Bạch Vi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Phương Dương, anh cứ xin ứng tiền trước hết lần này đến lần khác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 40 ngàn tệ lúc trước tôi mới đưa cho anh chưa đến nửa tháng mà đã hết rồi à? Tiêu vào đâu rồi? Chắc không phải anh đánh bạc thua sạch sành sạch rồi đấy chứ?”
Tôi vã mồ hôi hột: “Khả năng tưởng tượng của cô tốt quá đó, tôi không đánh bạc, chỉ là bây giờ không có chỗ nào để ở, không có tiền trả tiền phòng trọ thôi.”
“Anh không có chỗ ở? Tại sao? Thế trước kia anh ở đâu?”
“Lấy đâu ra lắm tại sao thế, tôi đâu có tiền mua nhà giống cô. Trước kia sống nhờ ở nhà một người bạn, bây giờ chuyển ra ngoài rồi, không có chỗ ở, đành ở tạm trong khách sạn thôi.”
“Tại sao phải chuyển ra ngoài? Cãi nhau với bạn à?”
“Sao cô lắm câu thừa thãi thế!”
“Thế 40 ngàn tệ ứng trước cho anh đâu? Anh tiêu hết rồi à? Tiêu vào cái gì thế?”
Tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột: “Sao cô cứ như vợ tôi thế, nói một câu chốt hạ đi, cho tôi ứng trước thêm 10 ngàn tệ, rốt cuộc cô có đưa không.”
Bạch Vi im lặng trong thoáng chốc nhưng vẫn tỏ ra kiên quyết: “Ứng trước cũng được thôi,nhưng tôi muốn biết anh đã tiêu 40 ngàn tệ trước đó vào đâu rồi, chỉ để xác nhận anh không làm chuyện gì vi phạm pháp luật.”
Tôi muốn mắng cho cô ta một trận tơi bời rồi dập máy, nhưng nghĩ tới việc chắc mình sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vì thế đành cố nén cơn giận trong lòng.
“40 ngàn tệ kia tôi trả cho Lâm Lạc Thủy rồi, lúc chia tay cô ấy từng chuyển cho tôi 50 ngàn tệ.” Tôi hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại rồi thản nhiên đáp.
Bạch Vi lại im lặng, qua một lúc lâu mới nói: “Anh cần tiền mặt hay chuyển khoản? 10 ngàn tệ có đủ không?”“Đủ rồi, đừng đưa tiền mặt, chuyển qua ebanking hay Alipay hoặc Wechat đều được.”
“Được rồi, tôi chuyển cho anh ngay đây.”
“Cảm ơn nha.” Nói xong, tôi cúp máy luôn.
Chưa đầy một phút sau, WeChat thông báo đã nhận được mười ngàn tệ mà Bạch Vi chuyển tới.
Tôi yên tâm hẳn, có tiền rồi khỏi cần lo lắng gì nữa.