Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 66 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-16 15:55:44
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời ông nói rõ ràng là “hai người”, chứ không phải “cậu”. Lục Thính An vừa nghe đã hiểu Thành Huyền định nói gì trong cái “quẻ” đó, chẳng thèm quay đầu lại, sải bước đi nhanh hơn.

 

“Không cần!”

 

Thành Huyền nhìn bóng lưng Lục Thính An nhảy tót lên xe như một con mèo cảnh bị dọa, không khỏi bật cười khẽ. Cái tên Lục gia tiểu bá vương vô pháp vô thiên của Cảng Thành mà cũng có ngày hoảng loạn như thế này… Quả đúng là bát tự hỗ trợ lẫn nhau thật rồi.

 

Trên xe, trong đầu Cố Ứng Châu vẫn lởn vởn hình ảnh từ kính chiếu hậu khuôn mặt Thành Huyền như muốn nói điều gì đó mà lại thôi.

 

Anh liếc sang Lục Thính An, thấy đối phương trầm ngâm, liền khẽ hỏi như lơ đãng:

 

“Cậu với vị đạo trưởng đó hình như khá quen?”

 

Lục Thính An hờ hững ừ một tiếng, “Gặp một lần thôi, ba tôi khá tin ông ấy.” Dừng lại một chút, cậu bổ sung thêm: “Cũng chính ông ấy từng nói tôi nên vào ngành cảnh sát.”

 

Cố Ứng Châu nhướng nhẹ đuôi mày, trong lòng nghi ngờ với đạo trưởng kia cũng giảm đi đôi phần.

 

“Ông ta từng xem mệnh cho cậu?”

 

“Ừ.” Lục Thính An rốt cuộc cũng thoát khỏi tâm trạng đăm chiêu, khẽ thở dài một hơi.

 

Không hiểu sao, chỉ vì tiếng thở dài ấy mà lòng Cố Ứng Châu bỗng chùng xuống. Anh hỏi: “Xem ra không tốt?”

 

Lục Thính An nhếch mép cười, nhưng cũng không giấu diếm: “Không sống được lâu, c.h.ế.t không toàn thây, anh thấy sao?”

 

Tay lái trong tay Cố Ứng Châu hơi trượt, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

Mấy giây sau, anh bật cười lạnh: “Tôi thấy đạo trưởng đó đúng là loại lừa đảo ngoài đẹp trong rỗng.”

 

Lục Thính An chỉ khẽ cười, không đáp.

 

Chính sự bình tĩnh đó lại khiến Cố Ứng Châu thấy lòng mình nặng nề hơn. Giọng anh thấp xuống: “Cậu là người của sở cảnh sát, chẳng ai dám động vào cậu.”

 

Lục Thính An quay sang nhìn anh, ánh mắt dò xét. Cậu cảm giác người này đang tức giận, nhưng nhìn từ gương mặt lạnh như băng kia thì lại chẳng thấy được manh mối gì.

 

Cậu thu lại ánh nhìn, tự nhủ phải đè nén cái cảm giác lạ lùng trong lòng xuống.

 

Chắc là… chỉ là sự quan tâm giữa đồng nghiệp thôi, cậu nghĩ. Nếu đổi lại người gặp nạn là đồng đội khác trong tổ, có lẽ Cố Ứng Châu cũng không vui như vậy.

 

Cảnh chuyển: Trung Vọng cao ốc tầng 6.

 

Trung Vọng là tòa cao ốc nằm ở khu trung tâm cảng thành, bên trong đủ loại doanh nghiệp lớn nhỏ. Mà ở đây thuê được một phòng làm việc, chưa chắc nhà giàu đã đủ khả năng giữ nổi.

 

Vậy mà Thường Trung Hữu lại có thể thuê một văn phòng ở đây, xem ra mấy năm qua thật sự đã kiếm được không ít tiền.

 

Lên đến tầng 6, Lục Thính An và Cố Ứng Châu chưa cần nhìn kỹ đã thấy ngay văn phòng số 66 của Thường Trung Hữu.

 

Không giống các văn phòng công ty xung quanh được bày hoa cảnh xanh mướt, ngoài cửa phòng này lại đặt một cặp sư tử đá cỡ nhỏ, trên cửa kính trượt còn treo cả một tấm gương bát quái sáng loáng, phản chiếu mờ mờ hình người đứng trước.

 

Thứ này treo ở nơi công sở, nhìn thôi cũng khiến người khác thấy gai mắt.

 

Lục Thính An liếc nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên, văn phòng này cách biệt hoàn toàn. Hai bên trái phải đều trống không, ngay cả công ty quảng cáo cách đó hơn chục mét cũng treo đầy pháp khí trừ tà.

 

Văn phòng số 66 vẫn có lễ tân. Qua lớp kính có thể thấy một cô gái trẻ đang đứng dậy đón khách, mặt tươi như hoa.

 

“Chào anh, tới tìm Thường đại sư phải không?”

 

Lục Thính An khẽ gật đầu, “Ông ta có ở đây không?”

 

Lễ tân lén đảo mắt một vòng đánh giá cậu. Bộ áo khoác cậu mặc trông rất bình thường, nhưng n.g.ự.c lại có một logo nhỏ thứ mà chỉ những nam minh tinh nổi tiếng trên TV mới mặc. Ánh mắt cô gái càng sáng hơn.

 

“Có ạ~” Cô cười tít mắt, dẫn hai người đi vào trong: “Đại sư đang tiếp khách, mời hai anh vào phòng nghỉ đợi một lát nhé?”

 

Lục Thính An khẽ lắc đầu: “Không cần, chúng tôi chỉ muốn đi loanh quanh một chút.” Thấy cô có ý định đi theo, cậu giơ tay ngăn: “Không cần theo, tôi không quen có người kè kè bên cạnh.”

 

Cô lễ tân cười gượng, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

 

Cửa văn phòng chính của Thường Trung Hữu làm bằng gỗ đỏ, ở giữa là một lớp kính hình bầu dục như cửa phòng khám bệnh. Từ bên ngoài có thể nhìn rõ tình hình bên trong.

 

Cách âm khá tốt, không nghe được gì, nhưng có thể thấy rõ. Thường Trung Hữu đang ngồi đối diện một cô gái trẻ, tóc dài xõa vai, đầu cúi thấp, dường như đang khóc. Đôi mắt chuột của ông ta thì lại nhìn cô chằm chằm, tràn đầy sự tham lam và thèm khát.

 

Mải nhìn con mồi, Thường Trung Hữu hoàn toàn không phát hiện thêm hai cái đầu xuất hiện bên ngoài.

 

Cố Ứng Châu vốn không phải người kiên nhẫn, vừa liếc qua mấy giây, tay đã giơ lên đặt ngay lên tay nắm cửa.

 

“Khoan đã.” Lục Thính An khẽ kéo tay anh lại, “Để tôi xem gã đang nói gì.”

 

Cố Ứng Châu hơi nghi ngờ, bất giác nhớ đến lần đầu hai người cùng đi phá án một tháng trước. Khi đó, Lục Thính An cũng đứng ngoài cửa, giả giọng lừa Chu Kim Diệu.

Lần này thì lại đang đọc khẩu hình của Thường Trung Hữu? Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu chiêu trò mà người khác chưa biết?

 

Lục Thính An chẳng bận tâm đến suy nghĩ của anh ta, nheo mắt nhìn vài giây, rồi nhỏ giọng đọc lại:

 

“Cô đừng trách nhà chồng không hiểu mình. Tôi xem rồi, cô và chồng cưới nhau ba năm không có con, vấn đề đúng là ở cô.”

“Cô trước khi lấy chồng từng có vài mối tình, đến rồi đi. Lúc đó cô sống buông thả, giờ còn mong con cái chọn cô làm mẹ sao? Chồng cô hoàn toàn có thể tìm một người tốt hơn.”

 

Mấy câu này qua miệng Lục Thính An kể lại, khiến Cố Ứng Châu nhíu mày khó chịu. Mặc dù biết chỉ là lời người khác nói lại, anh vẫn cảm thấy cả tai lẫn miệng bị bẩn.

 

Người phụ nữ trong phòng vì mấy câu đó mà run bần bật, bờ vai gầy guộc khẽ rung lên. Ngay sau đó, Thường Trung Hữu đặt tay lên vai cô ta, đầu ngón tay còn cố tình vuốt ve vạt áo như sàm sỡ.

 

Lục Thính An tiếp tục đọc lại:

“Tôi xem qua rồi, chuyện mang thai không phải hết hy vọng. Thứ Bảy này bắt đầu, mỗi tuần cô đến chỗ tôi một lần, tôi sẽ giúp cô làm lễ cầu con, trị một đợt. Bảo đảm một năm sau sinh ngay được thằng cu bụ bẫm.”

 

Nghe đến đó, người phụ nữ bất ngờ ngẩng đầu lên.

 

Thường Trung Hữu, với mặt chuột tai khỉ, cười khẩy, ria mép vểnh lên như mừng chiến công.

 

“Tôi mà còn gạt cô chắc?” Lục Thính An đều đều thuật lại, “Chỉ cần cô nghe lời tôi, tôi đảm bảo cô có thai, lúc đó nhà chồng cô ai còn dám coi thường cô. Có điều, tiền nong thì…”

Nam Cung Tư Uyển

 

Câu sau còn chưa kịp nói xong, Cố Ứng Châu đã sải bước đá tung cửa.

 

“Aaaa!!”

Người phụ nữ quay lưng về phía cửa hét lên, bối rối đứng dậy. Cảm thấy vai bị đè nặng, cô quay lại thấy tay Thường Trung Hữu vẫn đặt trên vai mình. Vừa trông thấy sau lưng có hai người đàn ông lạ, cô càng hoảng sợ, như thể bị bắt quả tang ngoại tình, mặt đỏ bừng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-66-2.html.]

 

Thường Trung Hữu ngồi sau bàn, tức giận đến mức ria mép cũng run bần bật:

“Các người là ai! Ai cho mấy người vào đây?! Ra ngoài mau! Không tôi gọi bảo vệ!”

 

Lục Thính An lười đáp, chỉ nhìn cô gái kia rồi lạnh nhạt hỏi:

“Cô tin gã có thể giúp mình có con, hay tin tôi là Tần Thủy Hoàng?”

 

Người phụ nữ đờ người, ngơ ngác bật ra một tiếng: “A…”

 

Lục Thính An nghiêng người, nhường một lối đi. Khi cô đi ngang qua như con thỏ run rẩy, cậu hờ hững buông một câu:

“Có từng yêu ai không có nghĩa là không biết giữ mình. Chồng cô ở nhà còn không bảo vệ nổi vợ mình, cô còn trông mong gì ở hắn?”

 

Cô vốn định rời đi nhanh, nhưng nghe đến đó lại khựng chân lại.

 

Một lúc sau, cô nhỏ giọng: “Không trách anh ấy… là tại tôi, bao năm rồi vẫn không mang thai được…”

 

“Cô có từng đi bệnh viện khám chưa?”

 

“Có… tôi đi nhiều lần rồi, nhưng không tìm ra vấn đề…”

 

Lục Thính An bật cười khinh khỉnh: “Tôi hỏi là chồng cô kia.”

 

Người phụ nữ há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cậu, mãi không nói được gì. Từ lúc lấy chồng đến giờ, cha mẹ chồng, em chồng liên tục thúc ép cô sinh con. Đến cả người chồng lúc đầu còn yêu thương, về sau cũng nghi ngờ cô từng phá thai nhiều lần.

Mọi áp lực đều đổ lên đầu cô, khiến cô dần hoài nghi bản thân. Nhưng từ đầu tới giờ, cô chưa từng nghĩ vấn đề có thể là ở chồng mình.

 

Mà thanh niên trước mặt, chẳng quen chẳng biết, sao lại nói giúp cô?

 

Nghĩ đến những gì Thường Trung Hữu vừa nói, sống mũi cô cay xè, nước mắt suýt rơi.

 

Thấy sắc mặt cô, Lục Thính An biết ngay cô đã hiểu ra.

 

Cậu khoanh tay cười nhạt:

“Dắt ông chồng của cô đi bệnh viện kiểm tra thử đi. Lỡ đâu anh ta là loại ‘gà trống không biết đẻ’, giữ làm gì cho phí đời.”

 

Người phụ nữ ngơ ngẩn một lúc, rồi vừa xấu hổ vừa buồn cười, cố nín cười mà nghẹn ra cả nước mũi.

 

Cô quay đi, nhỏ giọng cảm ơn, rồi chạy ra khỏi phòng.

 

Cánh cửa vừa đóng lại, ánh mắt của Lục Thính An và Cố Ứng Châu nhìn về phía Thường Trung Hữu lập tức lạnh đi. Nhiệt độ trong phòng như tụt xuống vài độ.

 

Thường Trung Hữu gầy gò nhỏ con, ngồi đã thấp, đứng lên còn chẳng cao bằng vai Lục Thính An.

 

Gã lùi về sau bàn, tức tối hét lên:

“Mấy người rốt cuộc muốn gì? Đừng phá chuyện làm ăn của tôi! Tôi gọi cảnh sát đấy!”

 

Gã chạy đến bàn, chụp lấy điện thoại bàn như vớ được cọng rơm cứu mạng.

 

Lục Thính An khoanh tay, bình thản hỏi:

“Sếp Cố, anh có nghe thấy không? Gã định làm gì đấy?”

 

Cố Ứng Châu đứng cạnh cậu, ánh mắt sắc bén, sẵn sàng phản ứng nếu Thường Trung Hữu có động tĩnh gì bất ngờ. Nhưng ngoài miệng anh vẫn phối hợp nhịp nhàng:

“Gã gọi cảnh sát.”

 

Lục Thính An khẽ nhếch môi cười:

“Sếp Cố, anh làm nghề gì nhỉ?”

 

Cố Ứng Châu cau mày, nhưng vẫn đáp gọn: “Cảnh sát.”

 

Thường Trung Hữu: “…”

 

Gã không tin nổi, hai thằng nhóc trẻ ranh, một tên trắng trẻo nói chuyện ba xạo sao có thể là cảnh sát?

 

Gã hừ lạnh, bấm ngay số gọi khẩn cấp.

 

Ngay lúc đó, một khẩu s.ú.n.g đen sì dí thẳng vào trán gã.

 

“Đoàng” điện thoại rơi xuống bàn.

 

Thường Trung Hữu giơ hai tay đầu hàng, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất:

“Ấy ấy! Có gì từ từ nói!”

 

Lục Thính An tiến lên hai bước, liếc nhìn Cố Ứng Châu:

“Phản ứng nhanh vậy, chắc là vi phạm nhiều lần?”

 

Cố Ứng Châu bất lực thở dài:

“Hỏi đi.”

 

Lục Thính An thu lại nụ cười giễu cợt, đá nhẹ vào bàn:

“Anh Đào, quen không?”

 

Thường Trung Hữu lảng tránh ánh mắt:

“Không… không quen.”

 

Lục Thính An đá mạnh cái ghế xoay, làm nó lăn tới đập trúng gã, khiến gã lật người như con rùa úp mai.

 

“Chúng tôi tìm thấy trong nhà Anh Đào một lọ vitamin, bên trong lại là thuốc độc cực mạnh hạt cựa gà. Nói! Tại sao bỏ thuốc khiến cô ấy phát điên?”

 

Thường Trung Hữu giọng run run:

“Tôi… tôi không biết các anh đang nói ai…”

 

Cố Ứng Châu lên đạn, tiếng “cạch” vang lên trong căn phòng yên lặng nghe lạnh sống lưng.

 

“Được rồi! Tôi khai!” Thường Trung Hữu sợ phát điên, chui luôn ra sau bàn, run như cầy sấy:

“Không phải tôi muốn hại cô ta… Là một người đàn ông bảo tôi làm!”

 

“Ai?”

 

“Tôi không biết tên! Năm năm trước, có người đến tìm tôi, bảo tôi xem bói cho Anh Đào. Khi đó, tôi nói cô ta khắc c.h.ế.t Tống Nghi Chi. Tôi bị ép! Tôi và cô ta không thù oán gì…

Từ đó, tháng nào hắn cũng đến, đưa cho tôi một lọ thuốc, bảo tôi cho cô ấy uống. Mỗi lần đưa tôi một ngàn!”

 

Càng nói, gã càng run rẩy dữ dội:

“Các anh ơi, chuyện này không phải lỗi của tôi! Dù không có tôi, cô ta cũng phát điên thôi!”

Loading...