TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-06-16 09:57:19
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba người chờ ở phòng pháp y cạnh cửa sổ gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa lớn cũng được ai đó mở ra từ bên trong.
Người bước ra đầu tiên là trợ lý Lê Minh, cô nàng vừa ngáp vừa gật đầu chào nhóm Lục Thính An rồi vội vã rời đi như chạy trốn.
Chưa đến vài giây sau, Lê Minh cũng bước ra, tay cầm theo vài bản báo cáo khám nghiệm tử thi.
Gương mặt thanh tú có phần mệt mỏi, nhưng tinh thần của cô vẫn rất ổn định. Có lẽ đã quá quen với cường độ cao và những cảnh tượng rùng rợn trong công việc pháp y, nên dù là t.h.i t.h.ể bị thiêu cháy hay gãy vụn, hay suốt đêm thức trắng, cô cũng chưa từng có vẻ gì là suy sụp.
Nhìn thấy ba người đứng nghiêm chỉnh ngoài cửa, Lê Minh thoáng nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút trách móc:
“Sao không gõ cửa?”
“Không muốn làm phiền cô làm việc.” Cố Ứng Châu đáp, ánh mắt đã dừng lại trên tập hồ sơ trong tay cô. “Có phát hiện gì mới không?”
Lê Minh đưa tập hồ sơ qua: “Có đấy.”
Cố Ứng Châu vừa lật ra, dòng đầu tiên đã khiến anh khựng lại, trong phần ghi chú, Lê Minh viết ngắn gọn nhưng rõ ràng: nạn nhân ước chừng 15–18 tuổi.
“Là vị thành niên à?” anh hỏi lại.
Lê Minh gật đầu, khẽ nói: “Vào trong đi, tôi nói rõ luôn.”
Ba người theo cô bước vào phòng pháp y.
Nhiệt độ trong phòng rõ ràng thấp hơn hẳn bên ngoài. Trời lạnh đã vậy, ở đây còn bật điều hòa xuống mức thấp nhất để giữ t.h.i t.h.ể không phân hủy nhanh. Không khí âm u, mùi sát trùng lẫn với mùi tử khí nhè nhẹ, khiến ai không quen sẽ cảm thấy buốt sống lưng.
Du Thất Nhân lập tức rụt cổ, khoanh tay ôm lấy người. Là con gái như Lê Minh, lại làm việc ở đây suốt ngày mà vẫn bình thản như vậy, cô thật sự khâm phục.
Trên bàn khám nghiệm vẫn còn nguyên bộ hài cốt được chuyển từ nghĩa trang về chưa thu dọn gì.
Bên cạnh còn có một bộ tang phục đã phân hủy khá nhiều, và vài món trang sức tuy cũ nhưng thoạt nhìn vẫn còn khá sang trọng.
Lê Minh giải thích:
“Đây là những vật chôn theo người chết. Nếu chúng ta không biết trước bộ hài cốt này không phải của Tống Nghi Chi, thì tôi cũng sẽ nghĩ chính là người nhà Tống gia ra tay g.i.ế.c con gái ruột mình. Mà nghĩ lại, Tống Nghi Chi dù sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, chôn theo vài thứ sơ sài thế này là quá bất hợp lý. Tang phục cũng không được mặc đàng hoàng, người c.h.ế.t bị thiêu đến cong cả người lại mà vẫn bị đặt nguyên trạng vào quan tài. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nhập quan mà cả bộ đồ cũng không được mặc cho ra hồn, chỉ như thể tiện tay tròng vào cho có.”
Chi tiết này hoàn toàn không hợp với phong tục chôn cất lâu nay ở Cảng Thành. Người xưa rất coi trọng hình thức, cho dù c.h.ế.t thế nào, t.h.i t.h.ể có ra sao thì cũng phải chỉnh trang lại tử tế, làm sao cho người đã khuất giữ được thể diện cuối cùng.
Du Thất Nhân nhớ lại vụ án đầu tiên cô từng xử lý lúc mới vào ngành, còn chưa chuyển về tổ Trọng án.
Hồi đó, một chiếc xe mất lái lao lên vỉa hè, tông c.h.ế.t cả một gia đình ba người. Thi thể nát bấy, có phần thậm chí không tìm thấy. Khuôn mặt không còn nguyên vẹn, người già trong nhà nhìn thấy còn đột quỵ ngay tại chỗ.
Chỉ còn lại một cụ bà gắng gượng lo hậu sự, bà dùng số tiền dành dụm bao năm để mời một chuyên gia phục dựng thi thể, hy vọng có thể giúp con trai, con dâu và đứa cháu nhỏ được “về người”.
Người phục dựng kia thương cảm hoàn cảnh, đồng ý nhận lời. Chiều hôm đó, anh ta vừa khóc vừa may vá từng mảnh thi thể, cuối cùng cũng không chịu nổi phải chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Đến mức chân đứng không vững, chỉ có thể dựa vào tường mà nôn ra nước mắt.
Thế mà, dù t.h.i t.h.ể nát đến vậy, diện mạo của cả ba vẫn được phục dựng tương đối đầy đủ.
Một bộ hài cốt nguyên vẹn thế này, lại bị đưa vào quan tài một cách qua loa, thậm chí còn không mặc đồ chỉnh tề chỉ có thể nói người nhà Tống gia không hề coi trọng cái c.h.ế.t của “người thay thế” đó một chút nào.
Từ đầu đến cuối, dường như gia đình Tống chưa từng thật sự xem người c.h.ế.t này là một con người. Họ hoàn toàn tỏ ra thờ ơ, như thể tin chắc rằng dù cô gái ấy có c.h.ế.t thảm đến đâu, cũng sẽ chẳng ai phát hiện, càng không có ai báo án, điều tra, hay lần ra được dấu vết dẫn về phía họ.
Tống gia đúng là giấu quá sâu. Cái tên Tống Nghi Chi cũng chưa từng một lần lộ diện trở lại, thế mà thân phận của cô ta lại được sử dụng để “sống” thêm năm năm nữa, qua mặt hết tất cả mọi người.
Nếu không có biến cố lần này, bí mật ấy có lẽ sẽ mãi mãi chôn vùi trong chiếc quan tài thủy tinh ấy.
Lê Minh lại mang găng tay vào lần nữa, chỉ tay về phía hài cốt:
“Các anh nhìn xương đùi của cô ấy đi. Giữa hai đầu xương đang ở trạng thái khép dần.”
Du Thất Nhân ngơ ngác: “Giữa hai đầu xương là sao?”
Lê Minh kiên nhẫn giải thích:
“Chỗ đó là phần sụn tăng trưởng nằm giữa hai đầu xương nói đơn giản thì nó giống như khe hở giữa xương ấy. Ở nữ giới, phần sụn này sẽ dần khép lại trong độ tuổi 16 đến 18, cũng là lúc chiều cao phát triển mạnh. Sau 18 tuổi thì sẽ ngừng phát triển.”
“Dựa vào độ rộng của khe xương này, tôi có thể khẳng định, khi chết, cô ấy chưa đủ tuổi trưởng thành. Bộ xương chưa đạt tiêu chuẩn của người trưởng thành. Nhưng do vóc dáng khá cao, có thể đang ở giai đoạn phát triển nhanh, nên ngoại hình và hình thể nhìn qua rất dễ bị nhầm với Tống Nghi Chi.”
Lục Thính An đột ngột cau mày, nói ra bốn chữ:
“Dinh dưỡng kém phát triển.”
Lê Minh hơi nghiêng đầu: “Cậu đang nói về nạn nhân à?”
Lục Thính An gật đầu, rồi quay sang nói với Cố Ứng Châu và Du Thất Nhân:
“Ngay từ đầu phạm vi tìm kiếm của chúng ta quá rộng. Rất có thể trong hồ sơ cảnh sát không hề có thông tin về cô gái này.”
“Xuất thân nghèo khó, sống ở tầng đáy xã hội, không người thân, vóc dáng lại cao nhưng gầy gò, thể trạng không tốt… Dinh dưỡng kém phát triển là điều dễ thấy.”
Ánh mắt Lục Thính An trở nên nghiêm trọng:
“Cô ấy là người mà Tống gia cố ý lựa chọn. Đây là một vụ mưu sát đã được lên kế hoạch từ rất lâu!”
Mục đích là để tìm một cô gái có ngoại hình tương đồng với Tống Nghi Chi, để thay thế và… c.h.ế.t thay cô ta.
Nhưng tại sao?
Là do Tống Nghi Chi gây thù chuốc oán bên ngoài đến mức không thể lộ mặt? Hay cô ta đã dính vào một tổ chức tà giáo nào đó mà không thể rút chân?
Từ việc cố tình che giấu thân phận thi thể, đến việc sắp đặt g.i.ế.c người nhằm tạo người c.h.ế.t thay, tội danh của gia đình Tống lập tức bị đẩy lên một cấp độ hoàn toàn khác.
Tống Mỹ Hàm chị gái của Tống Nghi Chi một lần nữa bị Phó Dịch Vinh “mời” đến đồn cảnh sát để làm rõ mọi chuyện.
Nhưng người phụ nữ tên Tống Mỹ Hàm đó, dường như sớm đã đoán trước được cảnh sát sẽ điều tra đến đâu. Cô ta ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt nửa vô tội nửa khó chịu.
“Sếp, các anh đang đùa gì thế? Hỏa hoạn năm đó cả nhà chúng tôi đều là nạn nhân, chẳng ai đang yên đang lành lại liều mạng như vậy đâu! Được rồi, các anh nghi ngờ chúng tôi g.i.ế.c người phóng hỏa, vậy chứng cứ đâu? Các anh có bằng chứng gì chứng minh là chúng tôi làm không? Động cơ ở đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-61.html.]
Cô ta nói một tràng đầy tức giận, nhưng giọng vẫn giữ nhịp điệu kiểm soát.
“Tôi từ trước đến nay luôn đặt sự nghiệp của Nghi Chi còn quan trọng hơn cả bản thân mình các anh chắc cũng biết chuyện này rồi. Tôi làm người đại diện cho chính em gái mình, đổ toàn bộ thời gian và tâm huyết vào nó. Thế thì tại sao, vào lúc nó đang nổi danh, tôi lại phải đi tìm người c.h.ế.t thay, rồi giúp nó ẩn danh mất tích?”
“Tôi tin tưởng tổ Trọng án các anh, tin rằng báo chí không nói sai khi khen các anh phá án như thần. Nên tôi mới đến báo án đấy. Vậy mà kết quả là gì? Nghi Chi c.h.ế.t rồi, các anh không tìm được hung thủ thật sự mà lại quay sang đổ hết lên đầu gia đình chúng tôi. Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi thực sự sẽ phải nhờ luật sư Chiêm kiện các anh ra tòa!”
Nam Cung Tư Uyển
Đối mặt với cuộc thẩm vấn, Tống Mỹ Hàm có đúng hai thái độ: một là phủ nhận đến cùng, hai là quay ngược lại nghi ngờ năng lực của tổ Trọng án.
Mọi người trong tổ đều hiểu: nhà họ Tống chắc chắn có vấn đề. Nhưng sự việc đã trôi qua quá lâu, chứng cứ lại ít ỏi, những vật chứng còn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không có chứng cứ xác thực, không thể tiếp tục giữ người, họ đành phải để cô ta rời đi.
Chẳng bao lâu sau khi Tống Mỹ Hàm rời khỏi, Lê Minh bên pháp y mang đến một bản báo cáo từ phòng kỹ thuật.
Trong đó, chất bột màu trắng mà Lục Thính An tìm được ở phòng Tống Nghi Chi, trên tang phục và trên di cốt tất cả đều là sản phẩm cháy sau của bạch lân.
Nói cách khác, người c.h.ế.t năm đó từng bị rải một lượng lớn bạch lân lên người. Dù đội cứu hỏa có đến kịp thì cô ấy cũng không thể sống sót được.
Cố Ứng Châu nhìn báo cáo, mắt cau lại như cũ:
“Chứng cứ vẫn chưa đủ. Những thứ này chỉ chứng minh được nạn nhân bị thiêu chết, chứ không thể buộc tội nhà họ Tống. Không có mối liên hệ trực tiếp.”
Lời nói của anh khiến không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Ai cũng biết nhà họ Tống chắc chắn có liên quan, nhưng không thể làm gì được. Nhìn chúng ngông nghênh mà không thể chạm vào, cảm giác này còn khó chịu hơn cả nuốt phải sạn.
Cố Ứng Châu lên tiếng:
“Bạch lân là hóa chất dễ bắt lửa, dễ gây cháy nổ, thuộc danh mục bị kiểm soát nghiêm ngặt, nguồn mua rất hạn chế. Chỉ có một vài công ty cung cấp. Phó Dịch Vinh, cậu đi tra lại toàn bộ hồ sơ bán hàng của các nhà cung ứng bạch lân 5 năm trước. Nhà họ Tống không có nền tảng hóa học, nếu lấy được thứ này, chắc chắn phải có người đứng sau hỗ trợ.”
Phó Dịch Vinh gật đầu, mặc áo khoác rồi rời khỏi ngay.
Anh cũng là người đã theo vụ này từ sáng sớm, vừa theo dõi, vừa lấy lời khai, giờ lại phải đối mặt với một Tống Mỹ Hàm cứng miệng hơn cả xác chết. Thân thể thì mỏi mệt, nhưng thứ khó chịu nhất là sự uất nghẹn trong lòng.
Từ lúc phát hiện Tống Nghi Chi bị sát hại đến giờ đã hơn 16 tiếng trôi qua, gần như không ai trong tổ được nghỉ ngơi. Nhưng manh mối tìm được thì ít đến đáng thương.
Chưa kể đến vụ cháy năm năm trước, một nạn nhân vô danh bị thiêu sống, giờ lại có liên quan đến một vụ án khác. Cảm giác bất lực khiến Phó Dịch Vinh nhìn thấy cả Cố Ứng Châu, người lúc nào cũng tỉnh táo nhất, cũng rơi vào trạng thái “bó tay hết cách”.
Bạch lân đúng là khó mua, nhưng ở Cảng Thành, từ đại học, trung học, tiểu học, cho đến các nhà máy hóa chất, xưởng pháo bạch lân vẫn thường xuất hiện trong phòng thí nghiệm hoặc dây chuyền sản xuất. Muốn tra lại toàn bộ giao dịch 5 năm trước đã là chuyện cực khó, lại còn phải từ trong biển người tìm ra ai có liên hệ với nhà họ Tống… chuyện này như mò kim đáy bể.
Tìm manh mối từ mớ dữ liệu đó chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhưng đã khó khăn lắm mới lần ra được chút đầu mối, dù phải căng óc ra cũng phải đào cho đến cùng.
Phó Dịch Vinh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bản thân hôm nay vận khí tốt một chút, mấy công ty cung ứng kia ghi sổ đừng có lủng lỗ chỗ.
Vừa bước nhanh ra khỏi đại sảnh tầng một của sở cảnh sát, Phó Dịch Vinh liền đụng mặt Chương Hạ, gương mặt anh ta tràn đầy hớn hở.
Hai tay Chương Hạ xách theo hai túi trà sữa to tổ bố, trán lấm tấm mồ hôi, áo khoác chỉ tùy tiện khoác hờ trên vai. Vừa thấy Phó Dịch Vinh, anh lập tức gọi lớn như bắt được vàng:
“Anh Phó! Mau qua đây giúp với!”
Phó Dịch Vinh theo phản xạ dừng bước, đi tới rồi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị nhét cho hai túi trà sữa to đùng.
“Cái gì đây?”
Chương Hạ cười toe, “Sếp Tằng khao tụi anh đấy.”
Phó Dịch Vinh ngạc nhiên liếc nhìn ra cửa sổ: “Bên ngoài mưa m.á.u gió tanh à?”
Ngoài trời nắng đẹp, chẳng có cơn mưa kỳ quặc nào cả.
Anh lại nghi ngờ nhìn đống trà sữa, “Sếp Tằng của tụi cậu không lén bỏ thuốc đấy chứ?”
Tổ 2 mà tự dưng đi tặng trà sữa cho tổ Trọng án tin này mà lan ra chắc sẽ thành giai thoại ở sở mất. Bình thường Tằng Diệc Tường chỉ cần không lườm nguýt bọn họ là đã tử tế lắm rồi.
Chương Hạ tính tình phóng khoáng, bị nghi ngờ vậy cũng chỉ cười: “Cũng nhờ Thính An và sếp Cố đó. Tụi tôi bắt được Kim Mãnh, gã g.i.ế.c cha ruột mấy năm trước, lại còn dính vụ bán con trai mình cách đây một tháng. Quan trọng nhất là bắt được cả Lưu Uy, anh em họ hàng gì đó với Kim Mãnh. Thằng đó giấu cả một rương tiền mặt với vàng thỏi dưới giường. Chính là tang vật của vụ cướp ngân hàng Nam Đông! Anh bảo có thần kỳ không?”
“Hắn hành động đúng như Thính An từng nói không ra mặt ăn chơi, không vào sòng bạc, cực kỳ kín tiếng. Nhưng có vẻ chỉ chịu không nổi mỗi vợ của Kim Mãnh thôi. Nói cho dễ nghe thì vậy, chứ tụi tôi bắt được hắn lúc đang ở nhà hú hí với một cô gái làm nghề mại dâm!”
Lưu Uy rất cẩn thận, chẳng ra ngoài chơi bời mà kéo gái về tận nhà. Bảo sao bọn họ tra khắp các tụ điểm ăn chơi lớn nhỏ cũng không lần ra được.
Cảnh sát gặp chuyện này nhiều rồi, nhưng nói gì cũng là thanh niên trẻ tuổi, lần đầu đá cửa bắt người mà thấy cảnh hai thân thể trắng bóng cuốn lấy nhau, vẫn là cảm giác bị đập cho chấn động tận tâm can.
Chương Hạ vừa kể vừa xoa xoa mắt, ra chiều như muốn rửa não: “Biết cô gái đó là ai không?” Cậu ghé sát lại, thần thần bí bí.
Hơi sát quá, đến mức Phó Dịch Vinh có thể ngửi được mùi son phấn rẻ tiền dính trên áo cậu ta. Bực mình, anh giơ tay đẩy ngược lại, hắt xì một cái.
“Bộ tôi có mắt nhìn xuyên tường chắc? Làm sao biết?”
Chương Hạ nhếch mày: “Là… Anh Đào.”
Phó Dịch Vinh nhíu mày: “Tôi còn là quả lê đây.”
“Không phải ‘quả lê’!” Chương Hạ vội xua tay, vẻ mặt như đang nói chuyện với người ngoài hành tinh, “Anh Đào đó! Ca sĩ! Năm năm trước từng hot lắm! Nổi được đâu một tháng? Cùng thời với Tống Nghi Chi, hình như còn là ca sĩ cùng công ty.”
Vừa nghe đến cái tên Tống Nghi Chi, đầu Phó Dịch Vinh liền ong ong như muốn nổ tung.
Chương Hạ thì vội vội vàng vàng, đặt vội túi trà sữa xuống rồi chuẩn bị rời đi: “Lưu Uy còn một đồng phạm, tôi phải đi bắt tiếp. Trà sữa này giao cho anh, nhớ chuyển lời cảm ơn từ tổ 2 tụi tôi đến Thính An!”
Chưa kịp phản ứng, bóng dáng Chương Hạ đã biến mất khỏi cửa lớn như cơn gió.
Phó Dịch Vinh xách hai túi trà sữa, nhìn mà dở khóc dở cười. Dù sao thứ này cũng tỏa ra một chút ấm áp dễ chịu trong lòng.
“Cảm ơn mà chỉ có nhiêu đây? Tằng Diệc Tường đúng là có c.h.ế.t cũng không móc được tí m.á.u nào ra…”
Miệng thì lầm bầm, nhưng chân anh lại tự động xoay người chạy ngược lên cầu thang.
Ba bước một bậc, chân không ngừng mà đầu vẫn đang lẩm bẩm suy nghĩ, cái công ty mà Tống Nghi Chi từng đầu quân rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy? Một người, hai người, toàn gặp kết cục chẳng ra gì.