Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-06-15 16:08:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xảo Mạn là kiểu con gái dịu dàng, ngoan ngoãn, từ trước tới giờ chưa từng quen từ chối ai. Dù lời của Lục Thính An có mang chút ẩn ý, cô cũng chỉ im lặng, ngoan ngoãn đi theo cậu xuống tầng một.

 

Đến trước cửa nhà vệ sinh, cô mới cúi đầu, khẽ nói:

“Cậu Lục, tôi chờ cậu ngoài này nhé. Nếu cần gì thì cứ gọi tên tôi là được.”

 

Lục Thính An mở cửa, liếc mắt nhìn vào bên trong, ánh mắt lập tức hiện rõ vẻ chán ghét:

“Nhìn quanh cái bồn cầu đã thấy bẩn rồi. Mà bình thường nhà vệ sinh này không ai lau dọn à?”

 

Nghe đến đó, cho dù có không tình nguyện đi nữa, mặt Xảo Mạn cũng lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói:

“Tôi vào lau qua một chút…”

 

Vừa mới bước vào trong, Lục Thính An cũng đi theo vào, tiện tay đóng cửa lại.

 

Nghe thấy tiếng “cạch” sau lưng, Xảo Mạn giật mình quay đầu lại, ánh mắt như con mèo con bị dọa sợ. Đứng một mình trong không gian chật hẹp thế này với một người đàn ông xa lạ, dù có đẹp trai đi nữa, cũng khiến cô không khỏi hoảng hốt.

 

“Cậu Lục…”

 

Lời còn chưa dứt, Lục Thính An đã giơ một ngón tay đặt lên môi, ra hiệu: “Suỵt.”

 

Cậu không nhìn cô, chỉ dán sát vào cửa, nghiêng tai lắng nghe bên ngoài. Sau khi chắc chắn rằng Tiền Lai và người đi cùng không theo đến, cậu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

 

Ở ngoài phòng, dĩ nhiên Tiền Lai và Hạ Ngôn Lễ cũng nhìn thấy tình huống ở nhà vệ sinh. Hạ Ngôn Lễ theo phản xạ bước tới, nhưng mới đi được một bước đã bị Tiền Lai kéo lại.

 

“Cậu định làm gì?” Tiền Lai liếc cậu ta một cái.

 

Hạ Ngôn Lễ cau mày, mím môi:

“Tôi phải ngăn Lục Thính An! Một nam một nữ vào chung nhà vệ sinh, cậu ta chắc chắn đang định giở trò với cô hầu gái kia.”

 

Ban ngày ban mặt, còn có người ở đây, vậy mà vẫn dám làm loại chuyện này! Đám nhà giàu lúc nào cũng thế, chẳng bao giờ coi nhân cách hay tôn nghiêm của người nghèo ra gì.

 

Tiền Lai nắm chặt cổ tay cậu, giọng mất kiên nhẫn:

Nam Cung Tư Uyển

“Cậu có nghĩ quá nhiều không? Lục Thính An thích đàn ông, với phụ nữ thì có làm ăn được gì đâu.”

 

Hạ Ngôn Lễ nghẹn họng bởi câu nói đó, mặt đỏ ửng:

“Nhưng… nhưng cũng đâu có nghĩa là cậu ta không làm chuyện khác!”

 

Tiền Lai thở dài, kéo cậu lại gần, bắt đầu mất kiên nhẫn thật sự:

“Thì làm được chuyện gì chứ? Cùng lắm bắt cô ta lau cái bồn cầu, chẳng phải việc của cô ta sao? Dù tâm trạng cậu ta có tệ đến mấy, muốn phát tiết gì đó, thì cậu có quản được không?”

 

Mặt Hạ Ngôn Lễ cứng lại, sắc mặt tái đi. Cuối cùng, cậu giật tay khỏi Tiền Lai, không nói một lời, đi thẳng về phía sofa rồi ngồi phịch xuống.

Lời nói của Tiền Lai không chỉ hạ thấp Xảo Mạn, mà còn coi thường chính cậu ta.

 

 

Bên trong nhà vệ sinh, Lục Thính An chẳng biết gì về chuyện đôi “tình nhân” nhỏ kia vừa mới cãi nhau vì mình.

 

Cậu liếc nhìn Xảo Mạn đang cầm khăn lau đầy căng thẳng, khẽ hạ giọng:

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô cả. Chỉ muốn hỏi vài câu thôi. Cất cái khăn đi.”

 

Xảo Mạn gật đầu, đi tới bên giá treo khăn, đưa tay lên treo lại.

 

Lục Thính An chú ý thấy khi cô nâng cánh tay vượt quá ngực, động tác khựng lại một chút. Dù không kêu đau hay lộ ra điều gì rõ ràng, nhưng phản ứng cơ thể thì không lừa được ai.

 

“Cô bị thương à?” Cậu hỏi.

 

Xảo Mạn bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, theo bản năng kiểm tra lại lớp da và quần áo đang để lộ. Trời lạnh, cô quấn người kín mít, lại có cả khăn quàng cổ, nhìn bề ngoài không phát hiện được gì.

 

Chỉ do dự chưa tới một giây, cô đã lắc đầu:

“Không có.”

 

Lục Thính An nói:

“Lúc cô treo khăn, động tác không liền mạch. Khi gập khuỷu tay lại, còn phải xoay người điều chỉnh góc độ.”

Cậu giơ tay làm mẫu:

“Làm thế này sẽ tránh làm động đến vết thương đúng không?”

 

“Trước đó tôi cũng để ý, cô cứ kéo tay áo, rồi chỉnh lại khăn quàng cổ. Khi Hoàng lão bản đứng không vững phải dựa vào cô, vừa duỗi tay ra thì chân trái của cô lập tức nghiêng tránh. Đó là phản xạ có điều kiện, không phải bẩm sinh. Ban đầu tôi tưởng cô phản kháng việc bị ông ta đụng chạm, nhưng giờ xem lại, có vẻ không chỉ đơn giản như vậy. Hoàng lão bản… có đánh cô không?”

 

Mũi Xảo Mạn cay xè, vành mắt gần như đỏ lên ngay lập tức. Sợ bị Lục Thính An phát hiện, cô cúi đầu, khàn giọng nói:

 

“Không có. Cậu Lục, cậu đừng hỏi nữa… Tôi chỉ là người làm, té ngã hay va chạm là chuyện bình thường thôi. Ông Hoàng… ông ấy chưa từng ra tay với tôi.”

 

Những năm ở nhà họ Hoàng, thật ra lúc mới đầu cũng chưa đến nỗi quá tệ. Tuy vợ chồng ông Hoàng khó tính, không dễ sống chung, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự quá đáng với cô.

 

Chỉ là, sau này mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

 

Xảo Mạn không muốn kể chuyện này cho Lục Thính An. Dù sao tiếng tăm bên ngoài của cậu cũng không hơn gì ông Hoàng, dù khoác áo cảnh sát cũng chẳng thể đảm bảo cậu là người chính trực thật sự. Chuyện xảy ra với cô ở nhà họ Hoàng, với một gia đình giàu có mà nói chẳng đáng là gì. Nếu cảnh sát chịu giúp thì còn may, nhưng nếu họ nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn quay lại vu cho cô phản bội chủ nhà, thì cô thật sự tiêu đời rồi.

 

Thấy cô không muốn nói tiếp, Lục Thính An cũng không ép. Cậu đổi sang giọng điệu dứt khoát hơn, chủ động chuyển đề tài:

 

“Chân ông Hoàng gãy… không phải do tai nạn xe à?”

 

Xảo Mạn giật mình.

 

Cô cố nhớ lại những gì ông Hoàng đã kể, hình như cũng hợp lý từ đầu tới cuối, không có gì sơ hở. Vậy sao Lục Thính An lại khẳng định như thế? Rõ ràng cậu dùng giọng chắc chắn, không phải nghi ngờ.

 

Lục Thính An nói tiếp:

“Yên tâm, cách kể của các người bên đó nghe rất suôn sẻ, giống như một câu chuyện hoàn chỉnh. Nhưng người đầu tiên để lộ sơ hở… chính là ông ta.”

 

“Ông ấy tự để lộ?” Xảo Mạn thật sự không nhớ nổi, vì cô luôn né tránh nhìn thẳng ông Hoàng, làm gì dám quan sát sắc mặt hay ánh mắt của ông ta.

 

Gật đầu, Lục Thính An nói tiếp:

“Với cha mẹ, nếu sẵn sàng đánh đổi mạng sống để bảo vệ con cái, thì việc con không hề hấn gì là điều đáng mừng. Ông Hoàng vẫn còn may, chỉ mất một cái chân thôi.”

 

Xảo Mạn: “…” Chỉ là một cái chân?

 

Chân gãy nát, phải phẫu thuật lắp ghép lại, chưa kể cả đời còn để lại di chứng vậy mà gọi là ‘chỉ’?

 

Lục Thính An nói bằng giọng rất nhẹ:

“Đối với ông ta, bỏ một cái chân để đổi lấy mạng sống của con, không phải là một thương vụ có lời sao? Nếu như ông ấy thật sự bảo vệ con như lời kể, thì quả thật là đáng.”

 

“Nhưng ông Hoàng từ đầu đến cuối lại thể hiện sự căm hận, rất hận tài xế gây tai nạn. Tôi nghĩ kỹ rồi, với thân phận của ông ấy ở Cảng Thành, nếu người đ.â.m là thường dân, thì chắc đã bị xử lý từ lâu rồi. Nhưng nếu là người có địa vị cao hơn ông ta —” 

 

Lục Thính An mỉm cười sâu xa, “Vì thể diện, người kia nhất định sẽ không để ông Hoàng chịu thiệt.”

 

Người có thể khiến ông Hoàng cắn răng chịu đựng, chắc chắn phải là người có giá trị vượt xa một cái chân.

 

Xảo Mạn vốn cẩn trọng, đầu óc cũng nhanh nhạy. Cô lập tức hiểu ra hàm ý trong lời Lục Thính An.

 

Nếu ông Hoàng thật sự bị người khác đ.â.m bị thương, ông ấy hoàn toàn có khả năng đáp trả, không thể nào cứ ôm hận đến mức không kiểm soát được cảm xúc như thế.

 

Điều duy nhất có thể giải thích là ông ấy bất lực. Không thể làm gì được người kia.

 

Xảo Mạn im lặng.

 

Dù là Lục Thính An đoán trúng vì may mắn, hay thật sự cẩn thận đến mức này, thì những điều cậu nói… là thật. Chuyện cái chân của ông Hoàng chắc chắn không đơn giản.

 

Nhưng cô không thể nói ra.

 

“Cậu Lục, tôi—”

 

Lục Thính An kéo tay áo, cúi xuống nhìn đồng hồ, giọng điềm tĩnh ngắt lời cô:

“Nghĩ kỹ rồi hãy nói là mình không biết.”

 

Xảo Mạn nghẹn lời.

 

Cậu thong thả tiếp lời, không vội không gấp:

“Sếp Cố đang giữ chân ông Hoàng, tôi mà chủ động đến tìm cô, tức là đã chuẩn bị sẵn đường lui cho cô rồi.”

 

Cậu hỏi tiếp, giọng như vô tình:

“Nhà họ Hoàng từng có ơn với cô sao?”

 

Xảo Mạn nói nhỏ:

“Ba năm trước, bố tôi mất, tôi bị người ta đưa ra ngoài làm công. Nhà họ Hoàng ứng trước hai tháng lương để tôi lo tang lễ cho bố.”

 

Lục Thính An: “…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-59.html.]

Chuyện cũ này nghe như từ… trăm năm trước. Bán mình chôn cha?

 

“Phu nhân thật ra cũng chưa từng quá nặng lời với tôi.” Xảo Mạn vội bổ sung.

 

Cô vừa có chút lung lay, còn chưa kịp ổn định thì Lục Thính An đã phản bác ngay, không để cô tự ru ngủ mình:

 

“Nhưng khi cô bị ông Hoàng bạo hành, bà ta có đứng ra bênh vực không?”

 

Sắc mặt Xảo Mạn trở nên khó coi. Cô không thừa nhận chuyện bị đánh, nhưng lần này cũng không phủ nhận.

 

Lục Thính An nhân cơ hội tiếp tục, không ép, chỉ dẫn đường:

“Chuyện xảy ra trong nhà họ Hoàng, tôi đoán không chỉ mỗi cô biết. ‘Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm’ chúng tôi là cảnh sát, không có gì là tra không ra. Nếu cô không muốn nói thì thôi, nhưng tôi không nghĩ ông Hoàng là người sẽ đổ hết tội lên đầu cô khi mọi chuyện bung ra đâu.”

 

Xảo Mạn: “…”

 

Mắt cô hoảng loạn, nước mắt sắp trào ra.

 

“Cậu Lục… Tiền thiếu với người bạn kia của ông Hoàng đều thấy chúng ta cùng vào nhà vệ sinh!” Với tính cách đa nghi như ông Hoàng, sao có thể không trách cô?

 

Lục Thính An làm vẻ vô tội:

“Nhưng sự thật là cô đâu có nói gì.”

 

Nói xong, cậu xoay người định mở cửa:

“Đi thôi. Tính theo thời gian, chắc sếp Cố cũng sắp xuống rồi. Tránh để ông Hoàng thấy, khỏi gây hiểu lầm.”

 

Cậu cố tình làm chậm động tác, tay còn cố nán lại trên tay nắm cửa thêm hai giây.

 

Và đúng lúc cậu nhấn chốt cửa, phía sau vang lên tiếng Xảo Mạn như sắp sụp đổ:

 

“Chờ đã! Cậu Lục, cậu thật sự có thể giới thiệu cho tôi một công việc tốt hơn sao?”

 

Lục Thính An quay lại, ánh mắt bình thản nhưng đầy nghiêm túc:

“Cô có việc gì muốn làm không?”

 

Xảo Mạn mặt trắng bệch, lắc đầu:

“Tôi làm gì cũng được. Người tôi tuy nhỏ, nhưng từ nhỏ đã quen làm việc nhà, làm người giúp việc rất ổn… chỉ cần không bị đánh nữa là được.”

 

Lục Thính An cũng lắc đầu:

“Làm người hầu thì không ổn. Cô nhỏ người, sức yếu, không chịu nổi việc nặng, mà những việc bẩn cũng khó làm. Cô còn trẻ, tiếp thu cái mới cũng nhanh, nếu cô đồng ý, tôi có thể sắp xếp cho cô một vị trí trong công ty nhà tôi, bắt đầu học từ cơ bản. Dù sao cũng còn hơn làm hầu gái.”

 

Thật ra, mấy người giúp việc trong biệt thự nhà họ Lục, cậu cũng đã nghĩ đến chuyện thay đổi. Không phải vì họ không tốt, mà vì cậu vẫn giữ quan niệm nam nữ bình đẳng, nên luôn thấy không thoải mái khi thấy các cô gái trẻ sống mãi trong biệt thự, ngoài việc lau dọn thì không hề có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

 

Làm việc chẳng có gì là thấp kém, nhưng người giúp việc của ba mươi năm trước với ‘quản gia chuyên nghiệp’ của ba mươi năm sau vị thế đã khác xa nhau rồi.

 

Xảo Mạn gần như không tin vào tai mình. Cô biết những lời mình sắp nói ra có thể bị xem là phản bội nhà họ Hoàng. Nếu Lục Thính An chỉ cho cô một việc chân tay nặng nhọc, cô cũng đã thấy biết ơn.

 

Nhưng… vào công ty làm việc?

 

Cô chưa từng dám nghĩ tới điều đó. Khi cha mẹ còn sống, cô từng học hết tiểu học. Những bạn học năm xưa, giờ nhiều người cũng đã đi làm văn phòng.

 

Lần trước tình cờ gặp lại, họ từng nói: đi làm công ty tốt lắm, ngồi trong văn phòng, có máy lạnh, có ngày nghỉ cuối tuần. Không như cô, quanh năm suốt tháng ở trong nhà chủ, còn phải trực 24/24. Một số công ty còn có ký túc xá, ngày lễ tết thì phát quà, nếu gặp được ông chủ tốt bụng, còn được lì xì nữa.

 

Công việc tốt như vậy, dù có tiền cũng khó tìm. Huống chi là cô người vừa nghèo lại học vấn thấp.

 

Xảo Mạn hoảng hốt lắc đầu lia lịa:

“Không… không được đâu, tôi cái gì cũng không biết làm…”

 

Lục Thính An nhẹ giọng:

“Biết hay không, phải thử mới biết. Cô không tin tôi thì cũng nên tin sếp Cố. Cô hợp tác với vụ án, anh ấy sẽ giúp cô.”

 

Nói đến nước này, Xảo Mạn hiểu rõ phía sau cô đã không còn đường lui.

 

Lục Thính An đưa ra điều kiện quá hấp dẫn. Nếu cô vẫn còn muốn bám vào cái nhà họ Hoàng đang xuống dốc không phanh kia, làm đến già làm đến chết, thì đúng là ngu ngốc thật rồi.

 

Sợ rằng lát nữa hai người trên lầu sẽ xuống, cô vội vàng khai ra:

“Ông Hoàng không phải bị xe đ.â.m đâu, là bị người bên Simon Club dùng búa đập gãy chân!”

 

“Simon Club là gì?” Lục Thính An hỏi.

 

“Là một sòng bạc! Cậu không biết sao?”

 

Xảo Mạn hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Nhưng thấy Lục Thính An sắc mặt bình thản, chỉ gật đầu đáp:

“Tôi không chơi mấy thứ đó.”

 

Xảo Mạn “à” một tiếng, không nghi ngờ gì nữa. Với cô, những gì cô biết về Lục Thính An chỉ đến từ các bài báo truyền thông gọi anh là “Ma Vương không tiếc thân” của giới tài chính, nhưng còn cụ thể cậu chơi bời ở đâu, cô hoàn toàn không rõ.

 

Cậu nói không đánh bạc, vậy chắc là thật.

 

Xảo Mạn kể tiếp:

“Ông Hoàng làm ăn bao nhiêu năm vẫn bình bình, không phải không có tiền, nhưng nhìn người khác thăng tiến vù vù thì trong lòng không cam. Hơn một năm trước, ông ấy kết bạn với ông chủ đứng sau Simon Club. Không rõ hai người bàn bạc thế nào, mà cuối cùng lại quyết định cùng đầu tư xây một sòng bạc mới. Tất cả khách hàng và tài sản từ Simon đều chuyển sang đó.”

 

“Ban đầu ông Hoàng còn nghi ngờ, nhưng sau khi cứu được người kia một lần, ông ta tỏ ra biết ơn, đối xử rất khách khí. Ông Hoàng cũng yên tâm hơn.”

 

Lục Thính An nghe xong, trong lòng đã có tính toán:

“Ông Hoàng chỉ làm xây dựng, sao so được với mấy tay điều hành sòng bạc chứ.”

 

Ngành xây dựng thời kỳ đầu đúng là dễ kiếm lời, nhưng kiểu ganh đua đó không thể so với thế giới ngầm của sòng bạc, nơi mà mỗi nước cờ đều có thể đổi bằng máu. Muốn làm chủ một sòng bạc, phải vừa gian xảo vừa đủ tàn nhẫn.

 

Xảo Mạn gật đầu:

“Từ sau khi quen ông kia, tính cách ông Hoàng thay đổi hẳn. Còn nghiện cờ bạc. Khủng khiếp nhất là… hơn một tỷ mà ông ấy cho vay để đầu tư, thực chất là một cú lừa. Không chỉ ông ấy, mà nhiều doanh nhân khác cũng mắc bẫy, mất trắng.”

 

“Ngành xây dựng nhà họ Hoàng mấy năm gần đây xuống dốc lắm rồi. Có hàng loạt công ty mới nổi lên, vượt qua họ nhanh chóng. Ông Hoàng kiếm không đủ trả cả lãi ngân hàng, chứ đừng nói đến khoản nợ khổng lồ ở Simon Club. Người hầu trong nhà bị sa thải gần hết, chỉ còn lại tôi.”

 

Mà cái chân của ông Hoàng, chính là vì không trả được nợ mà bị người ta đập gãy.

 

Sòng bạc thì chẳng quan tâm trước đây cậu là anh em thân thiết thế nào, không có tiền, là vô dụng.

 

Bọn người Simon Club xông thẳng vào biệt thự nhà họ Hoàng, bắt phu nhân và cả đứa con gái bốn tuổi của ông ta đè ông xuống. Chính mắt cô thấy chúng dùng búa đập nát chân ông. Dù ông Hoàng gào khóc thảm thiết, dù đứa bé sợ tới mức khóc thét, chúng cũng không chút nương tay.

 

Mà cô người giúp việc cuối cùng còn sót lại trong căn nhà ấy ngày tháng cũng chẳng khác gì địa ngục.

 

Lúc đó ngoài cửa có tiếng bước chân, Lục Thính An lập tức ra hiệu cho Xảo Mạn im lặng, rồi dứt khoát mở cửa nhà vệ sinh.

 

Tiền Lai đang giơ tay định gõ cửa, bị cánh cửa bất ngờ mở ra làm cho giật b.ắ.n người.

Thấy Lục Thính An bước ra cùng Xảo Mạn, ánh mắt anh đầy nghi ngờ:

“Ra rồi? Con nhỏ này giúp cậu cởi quần à?”

 

Xảo Mạn bị dọa đến choáng váng. Cách đó không xa, Hạ Ngôn Lễ vội vàng nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô quần áo chỉnh tề, chưa khóc lóc gì thì mới thở phào.

 

Lục Thính An nhìn Tiền Lai như thể anh bị điên:

“Tôi có muốn ‘thượng’ hay không, liên quan gì đến anh?”

 

Tiền Lai cười tươi rói:

“Không liên quan. Hoàn toàn không.”

 

Nhưng ánh mắt anh vẫn liếc lướt qua lưng quần của Lục Thính An, trong đầu ngờ vực: Không lẽ thằng này bị bệnh kín gì đó…?

 

Lục Thính An vốn chẳng muốn ở gần cái cặp tình nhân kỳ quái này, nên vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã lập tức đưa Xảo Mạn trở lại phòng ngủ của Tống Nghi Chi.

 

Lần đầu họ vào phòng này chưa kịp xem kỹ, nhưng lần này, Lục Thính An nhanh chóng phát hiện có điều bất thường dưới rèm cửa, dưới gầm sofa và trên bàn trang điểm, ngoài tro than màu đen còn có một chất rắn màu trắng, nhìn như phấn.

 

Đáng sợ hơn, trong góc phòng còn xuất hiện một vài xác côn trùng, tụ tập quanh đống chất trắng đó trông như đã c.h.ế.t vì trúng độc.

 

Chỉ trong chớp mắt, một khả năng kinh hoàng lóe lên trong đầu Lục Thính An: Bạch lân.

 

Bạch lân có điểm cháy cực thấp chỉ cần 40 độ là đủ khiến nó bốc cháy. Nhưng khi cháy, nó có thể sinh ra ngọn lửa nóng tới hơn một nghìn độ. Và kinh khủng nhất: nó cháy cực nhanh, đủ để biến một người thành quả cầu lửa chỉ trong tích tắc.

 

Không chỉ vậy, khi bạch lân cháy, nó còn sinh ra khí độc. Dính phải thì gần như không có đường sống.

 

Nếu đây thực sự là bạch lân, thì những lần cháy bí ẩn trong biệt thự trước đó, đều có thể lý giải được.

 

Nước có thể dập ngọn lửa do bạch lân tạo ra, nhưng chỉ cần nước bốc hơi, độ nóng tăng cao, nó sẽ lại bắt lửa như cũ.

 

Lục Thính An cẩn thận nhặt chất bột trắng ấy cho vào túi vật chứng. Giờ thì cậu càng tin chắc cô gái trong bộ váy trắng từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, không phải c.h.ế.t vì tai nạn, mà là bị sát hại.

 

Mà kẻ ra tay chắc chắn không ngoài nhà họ Tống.

Loading...