Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 56 (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-15 13:19:07
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe một người xa lạ gọi tên mình thân thiết đến vậy, phản ứng đầu tiên của Lục Thính An là… mờ mịt.

 

Ngay sau đó là hoảng loạn.

 

Ai đây? Chẳng lẽ là một trong mấy đứa bạn chó thân thiết của nguyên chủ? Giờ phải làm sao, chào hỏi một câu hay giả vờ câm điếc luôn cho lành?

 

Chết ở chỗ, Cố Ứng Châu cũng nghe thấy rồi.

 

Dạo này không ít người gọi đến nhà tìm Lục Thính An, cậu toàn giả chết. Cậu không có ở nhà thì người hầu còn dám trả lời thành thật, nhưng khi cậu có mặt thì chẳng ai dám tự quyết, cứ phải đến hỏi, mà cậu thì luôn viện lý do: “Tôi đang ốm.”

 

Lục Trầm Hộ thấy con trai cuối cùng cũng chịu cắt đứt với đám bạn xấu, mừng rơn, sợ sau này lại bị dụ dỗ lạc đường nên dứt khoát cho người tháo luôn dây điện thoại ở sảnh tầng dưới, tiện thể cắt đứt hậu hoạn.

 

Xa rời cái vòng bạn bè của nguyên chủ một thời gian, Lục Thính An quên mất một sự thật quan trọng: Cảng Thành không phải thành phố lớn lắm.

 

Ví dụ như đang lái xe yên ổn trên đường, cũng có thể bị một người xa lạ nhảy ra trước đầu xe gọi tên.

 

Mãi không thấy cậu đáp lời, gã trai cầm tay lái xe không giận ngược lại còn cười rạng rỡ hơn.

 

Lục Thính An nhìn thấy cái khuyên môi màu đen của anh ta loé sáng dưới nắng, là một viên đá nhiều mặt cắt, đen tuyền.

 

“Sao vậy Thính An? Không nhớ tôi à?” Gã túm tay lái xe tiến sát hơn, “Lúc chia tay không phải còn bảo làm bạn bè sao? Mới có một tháng không gặp, cậu đã trở mặt không nhận người rồi à?”

 

Lục Thính An: “?!”

 

Dưới cơn sốc, đồng tử cậu co rút lại.

 

Mọi lời chào hỏi lịch sự đều nghẹn lại trong cổ họng cậu ngay khi nghe giọng đối phương.

 

Chờ đã… cậu không nghe nhầm chứ? Thằng này… là bạn trai cũ của nguyên chủ?

 

Chào hỏi bạn trai cũ mà mình không hề quen biết, loại tình huống này thật sự khiến cậu không biết nên khóc hay nên cười.

 

Lục Thính An hoá đá tại chỗ.

 

Đúng lúc này, chàng trai trẻ ngồi sau lưng cũng có phản ứng.

 

Cậu ta nheo mắt, hơi nhướng mày, ánh nhìn từ đầu đến n.g.ự.c Lục Thính An như đang đánh giá hàng hoá.

 

Dù chỉ nhìn được đến vậy thôi, nhưng ánh mắt kia đã đầy vẻ không vui.

 

Xét về ngoại hình, cậu ta chẳng có gì để so bì với Lục Thính An. Mẹ của Lục Thính An từng là một mỹ nhân nổi tiếng, không phải người địa phương mà được Lục Trầm Hộ cưới từ vùng Giang Nam về. Khi bà còn sống, hai người từng là cặp đôi kiểu mẫu khiến cả Cảng Thành phải ngưỡng mộ. Ngay cả giới nhà giàu cũng từng tìm cách tiếp cận bà.

 

Lục Thính An thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của cả cha lẫn mẹ, dù tính tình có kém, thì ở Cảng Thành cũng chẳng ai dám chê bai nhan sắc của cậu.

 

Về gia thế, nhà họ Lục không phải đỉnh cấp hào môn, nhưng khối tài sản mà Lục Trầm Hộ gây dựng cũng chẳng ít. Chỉ cần không đi buôn hàng trắng hay làm chuyện phi pháp, thì tiền tiêu ba đời vẫn chưa hết.

 

Xét về hiện tại…

 

Chàng trai trẻ nghiến răng nhìn chiếc xe sang bóng loáng mà Lục Thính An đang lái.

 

Sao lần nào Lục Thính An cũng tìm được bạn trai ưu tú thế nhỉ? Nhìn cấp bậc chiếc xe kia cũng đủ hiểu, chẳng thể nào so với chiếc mô tô mà cậu đang ngồi.

 

Điều duy nhất khiến cậu ta có chút an ủi là: người đang đứng cạnh Tiền Lai bây giờ là cậu ta, không phải Lục Thính An.

 

Vậy là cũng chứng minh được, Lục Thính An cũng không quá lợi hại, ít nhất về khoản hấp dẫn thì cậu ta vẫn có cửa thắng.

 

Nghĩ vậy, gã thanh niên trẻ ôm chặt eo Tiền Lai hơn, rồi cười tươi với Lục Thính An, nụ cười như ẩn chứa khiêu khích:

“Hoá ra là Lục thiếu gia, trách tôi mắt kém không nhận ra. Tiền Lai cũng thật là, chuyện giữa hai người chẳng nói gì với tôi.”

 

Khóe miệng Lục Thính An giật giật: “…”

 

Hoá ra bạn trai cũ tên là Tiền Lai. Không biết thiên tài nào nghĩ ra cái tên này. Nếu chỉ cần gọi là “Tiền tới” là có thể phát tài thật, cậu đang tính đổi biệt danh thành “Lục Tiến Bảo” cho rồi.

 

Bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ quái. Cụ thể kỳ chỗ nào thì không nói rõ được.

 

Lục Thính An cảm thấy gã trai trẻ này chắc chắn có địch ý với mình. Một là bạn trai, một là bạn trai của bạn trai cũ, nghĩ kỹ thì đúng là khó mà giao lưu một cách bình thường.

 

Nhưng cậu vô tội mà!

 

Nam Cung Tư Uyển

Mấy mối nợ đào hoa này là nguyên chủ để lại, sao lại để cậu gánh chịu?

 

Cốt truyện cẩu huyết kiểu này, bảo cậu diễn tiếp kiểu gì đây… Bộ môn này thầy cô chưa từng dạy qua!

 

Bên ngoài trông bình tĩnh, bên trong Lục Thính An đã có một vạn con ngựa hoang đang phi nước đại trong đầu.

 

Cậu không nói gì, tay phải âm thầm hạ xuống cạnh cửa, ấn nút kéo cửa kính lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-56-1.html.]

 

Cuối cùng cũng chặn được tên phiền phức ở bên ngoài.

 

Lục Thính An thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Trong xe, Cố Ứng Châu cuối cùng cũng thấy tai mình được yên tĩnh một chút.

 

Anh khách sáo hỏi:

“Gặp người quen, sao không chào hỏi?”

 

Lục Thính An: “…”

 

Chết! Não cậu xoay vòng cấp tốc. Rốt cuộc cũng nhớ lại một đoạn cốt truyện cẩu huyết từng xem.

 

Cậu lấy hơi, hừ lạnh một tiếng:

“Không có gì đáng chào hỏi. Không phải người quan trọng.”

 

Cố Ứng Châu kinh ngạc liếc nhìn cậu, trong đầu tự động bổ não ra một cảnh cãi nhau tan nát giữa hai người.

 

Tuy không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng xem phim thì xem nhiều. Trong các vụ án nghiêm trọng mà Tổ Trọng Án xử lý, có đến hơn 50% dính dáng đến chuyện tình cảm rối ren.

 

Có điều nhìn phản ứng của Tiền Lai, cũng không giống kiểu chia tay xong không muốn nhìn mặt nhau nữa, trái lại giống như thấy bạn trai cũ là lập tức muốn quay lại quấn lấy.

 

Lục Thính An lần đầu tiên diễn kiểu cảnh này, trong lòng vốn đã hơi loạn, lại thêm phải để ý phản ứng của Cố Ứng Châu, càng không chắc mình có bắt đúng “tinh thần” cẩu huyết không.

 

Diễn thì cũng đã diễn rồi, cậu đành tiếp tục nhập vai:

“Một bạn trai cũ đủ tư cách… thì nên yên tĩnh như người chết.”

 

Cố Ứng Châu: “…”

 

Đúng là người c.h.ế.t thì yên tĩnh thật, nhưng giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Lục Thính An nói ra được câu ấy?

 

Tiền Lai có c.h.ế.t hay không anh không quan tâm, nhưng nếu có c.h.ế.t thì cũng nên c.h.ế.t xa một chút. Dù sao Lục Thính An là cảnh sát, tay không thể dính bẩn vì những chuyện quá khứ.

 

Hít sâu một hơi, Cố Ứng Châu đổi giọng nhẹ nhàng hơn:

“Lục Thính An, cậu là cảnh sát. Đừng làm chuyện dại dột.”

 

Lục Thính An mờ mịt: “Hả?”

 

Cố Ứng Châu nghĩ một chút, rồi nói tiếp:

“Nếu cậu không muốn thấy Tiền Lai, tôi có thể giúp cậu.”

 

“Giúp? Giúp kiểu gì?”

 

Cố Ứng Châu nheo mắt:

“Cái này cậu không cần biết. Tóm lại sau này cậu ta sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

 

Lục Thính An chớp mắt:

“Thế thì tốt quá.”

 

So với lũ bạn thân, người hiểu rõ nguyên chủ nhất chắc chắn là một đống bạn trai cũ.

 

Tính cách của cậu và nguyên chủ khác nhau hoàn toàn, nếu mấy người kia cứ lần lượt nhảy ra, sớm muộn gì cũng có kẻ nghi ngờ cậu không phải là “cậu ta”.

 

Dù đang dùng cùng một thân xác, cậu cũng không muốn bị phát hiện. Ai biết được có thêm một ông đạo sĩ Thành Huyền thứ hai chạy đến đuổi hồn thì sao!

 

Nếu Cố Ứng Châu đồng ý giúp đỡ thì đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, tiết kiệm được cả thời gian lẫn công sức.

Được anh ta gật đầu đồng ý, Lục Thính An rõ ràng không hề lưu luyến tình cũ. Gặp lại bạn trai cũ cũng chẳng biểu hiện gì ngoài sự lạnh nhạt và chán ghét.

Tâm trạng Cố Ứng Châu tự dưng tốt hơn một chút.

Anh hờ hững “ừ” một tiếng, đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi như mũi tên rời cung, để lại chiếc xe phía sau bị văng xa trong nháy mắt.

 

Ở hàng ghế sau chiếc xe kia, chàng trai trẻ cảm thấy cơn ghen của mình vừa bốc lên đã tắt ngúm.

Cậu ta vốn định thể hiện một phen trước mặt Lục Thính An, ai ngờ người ta chẳng buồn quan tâm, kéo cửa sổ xe lên cái rầm rồi phóng mất.

 

“Tiền Lai, Lục Thính An có phải không thích em không?” Chàng trai trẻ ôm eo Tiền Lai, giọng nói dịu dàng xen chút hụt hẫng, “Sao em mới nói mấy câu mà cậu ấy chẳng buồn liếc em lấy một cái?”

 

Tiền Lai đạp mạnh chân ga, gió rít bên tai khiến câu trả lời của anh vang lên nặng nề, “Cậu không phải tiền, cậu ấy thích cậu để làm gì?”

Huống hồ, Lục Thính An xưa nay vốn chẳng quan tâm cậu.

 

Chàng trai nhíu mày, bất mãn: “Nhưng ít ra cũng phải cho em chút mặt mũi chứ.”

 

“Mặt mũi?” Tiền Lai cười khẩy, “Đến tôi mà Lục Thính An còn chẳng nể nang, cậu nghĩ cậu là gì.”

 

Giọng anh trầm thấp, đầy sự dửng dưng và chế nhạo. Anh không nói thẳng ra sự khinh thường của mình, bởi trong lòng anh, người phía sau chẳng qua là món đồ chơi để giải khuây một thời gian, đến cả việc khinh cũng chẳng buồn làm thật.

Loading...