Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:49:44
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi cảnh sát pháp y rời đi, những người còn lại tiếp tục xử lý tạm thời hiện trường vụ án.

 

Hung thủ dám p.h.â.n x.á.c giữa nơi công cộng, dù cảnh sát đã cố gắng phong tỏa khu vực, cũng không thể cử người canh giữ công viên suốt ngày đêm. Vậy nên, sở cảnh sát quyết định giăng dây phong tỏa quanh đài phun nước, còn khu vực trên ngọn đồi, nơi tìm thấy phần đầu của Tống Nghi Chi thì trực tiếp dựng hàng rào gỗ để cách ly hoàn toàn. Mục tiêu là hạn chế tối đa việc hiện trường bị xáo trộn.

 

Những khu vực khác, như các ghế đá và bàn dây đu bị dính máu, đều đã được dọn rửa sạch sẽ bằng dung dịch chuyên dụng, sau đó dùng thêm hóa chất loại bỏ hoàn toàn vết máu. Phần đất nhiễm m.á.u cũng bị xới lên, thay thế bằng lớp đất mới.

 

Căn cứ vào phản ứng hiện tại của người dân quanh vùng, có thể thấy trong một thời gian ngắn tới, sẽ chẳng ai dám bén mảng lại nơi này. Phần lớn người già ở Cảng Thành đều rất mê tín, họ cho rằng đây là “vùng đất xui xẻo”, nên sẽ tìm cách tránh xa. Nhờ đó, nguy cơ phá hoại hiện trường cũng sẽ giảm bớt.

 

Tuy vậy, thời gian sẽ cuốn trôi mọi thứ. Một khi mùi m.á.u tan hết, m.á.u thấm vào đất cũng bị thực vật hấp thụ, và trên lớp đất hoang lại mọc lên cỏ xanh hoa dại thì trong ký ức của mọi người, bóng dáng đẫm m.á.u của vụ án cũng dần nhạt nhòa. Cuối cùng, công viên rồi sẽ lại có người lui tới, tiếng cười trẻ con có thể sẽ lấp đầy khoảng trống kinh hoàng từng xảy ra nơi đây.

 

Cố Ứng Châu đứng một bên quan sát các nhân viên đang lau rửa hiện trường. Vừa giám sát, vừa kiểm tra lại từng chi tiết để đề phòng bên pháp y có gì bỏ sót. Một dấu vết nhỏ cũng có thể là manh mối quan trọng.

 

Lục Thính An thì bước chậm rãi theo sau, giống như đang thong thả dạo quanh mà chẳng có mục tiêu cụ thể nào. Khi đi ngang qua đài phun nước trong công viên, khóe mắt cậu bất chợt bắt được ánh phản quang là một tia sáng bạc chói lóa.

 

Cậu lập tức dừng lại, bước về phía ánh sáng đó.

 

Thấy hành động của cậu, Cố Ứng Châu cũng tiến lại gần, hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

 

“Nhìn cái này.” Lục Thính An cúi xuống chỉ vào vật gì đó trên mặt đất, “Thứ này là gì? Trông rất giống thẻ tên thường đeo trên dây chuyền hành nghề…”

 

Vì không đeo găng tay, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ứng Châu, giọng bình thản nhưng ngầm chỉ thị:

“Nhặt lên giúp tôi xem thử.”

 

Phía sau, một cảnh sát đang khom người lau bàn dây đu, nghe thấy vậy thì người cứng đờ như tượng.

 

Anh ta có nghe nhầm không? Vị “tiểu thiếu gia mới tới” kia đang ra lệnh cho Cảnh trưởng, người đứng đầu Tổ Trọng Án nhặt đồ?

 

Anh ta không dám hiểu sai ý, nhưng cũng không nghĩ là Cố Ứng Châu sẽ để người khác sai khiến dễ dàng như thế. Dù lãnh đạo có thân thiện tới đâu, cũng không ai dám làm như vậy, huống hồ gì là với Cố Ứng Châu, người nổi tiếng nghiêm khắc và khó gần.

 

Cảnh sát kia khẽ quay đầu liếc về phía sau.

 

Quả nhiên, anh ta thấy Cố Ứng Châu cúi xuống, bình tĩnh nhặt lấy tấm thẻ bạc từ mặt đất.

 

Anh không đưa ngay cho Lục Thính An mà mở lòng bàn tay, đặt thẻ lên đó trên nền tay trắng muốt khiến chi tiết trên thẻ càng dễ quan sát.

 

Lục Thính An cúi đầu nhìn chăm chú.

Xem xong một mặt, anh nói:

“Lật mặt sau đi.”

 

Cố Ứng Châu im lặng làm theo, lật tấm thẻ lại, giọng nói không gợn sóng:

“Cậu cảm thấy có điểm gì bất thường?”

 

Các cảnh sát đứng quanh đó gần như c.h.ế.t lặng: “……”

 

Không phải chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người vừa bị ra lệnh là ai cơ? Là Cố cảnh trưởng, người nổi danh nghiêm khắc, lạnh lùng, gần như không ai dám đến gần trong sở cơ mà? Vậy mà giờ anh lại yên lặng làm theo lời một cậu trai mới tới?

 

Không khí lúc này, nói thẳng ra là kỳ lạ đến mức khiến da đầu tê rần.

 

Tấm thẻ bạc kia thoạt nhìn rất tầm thường, không rơi gần thi thể, cũng không dính vết m.á.u nào. Ngoài một ít cát bụi lọt trong các khe khắc, thì đây chỉ là một tấm bạc đơn giản mà ai cũng có thể đánh rơi lúc nào không hay.

 

“Gia công rất thô,” Lục Thính An lật đi lật lại xem xét thẻ bài, đưa ra một nhận xét sắc gọn, “Không phải đồ có giá trị gì, cũng chẳng phải vật sưu tầm. Cảng Thành có tiệm bạc nào từng làm kiểu thẻ này không?”

 

Cố Ứng Châu nghe vậy chỉ cười khẽ: “Trước kia có thể có.”

 

“Còn giờ?”

 

Vừa cho thẻ bài vào túi vật chứng, anh vừa bình thản đáp: “Giờ thì đóng cửa cả rồi.”

 

Lục Thính An im lặng vài giây: “……”

 

Cũng đúng. Với tay nghề kiểu này mà còn đòi mở tiệm, e là chưa đầy một tháng đã phải ra đứng gió Tây Bắc.

 

Trên đỉnh thẻ bài có một lỗ tròn nhỏ, thành lỗ hơi mòn, chứng tỏ nó từng được đeo ở đâu đó trong thời gian dài.

 

Lục Thính An đưa tay ướm thử, cỡ khoảng mười phân.

“Không giống mặt dây chuyền, ai lại treo cái bảng to thế này lên cổ chứ?”

 

Nói xong, cậu liếc sang Cố Ứng Châu như muốn xác nhận:

“Sếp Cố, anh thấy thứ này có giá trị điều tra không?”

 

Không chút do dự, Cố Ứng Châu đáp: “Tạm thời thì không.”

 

Lục Thính An nhướng mày: “Vậy tại sao lại thu nó vào?”

 

Cố Ứng Châu nhàn nhạt nói: “Cậu bảo tôi nhặt.”

 

Nói xong, dường như cảm thấy câu trả lời hơi thiếu thuyết phục, anh lại bổ sung:

“Trên thẻ có họa tiết tôi chưa từng thấy qua. Dùng một túi vật chứng chẳng đáng gì, bỏ lỡ manh mối mới là vấn đề.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-55.html.]

 

Lục Thính An nhìn anh một cái, khẽ ừ một tiếng.

 

Ngay lúc thẻ vừa được cất xong, điện thoại của Cố Ứng Châu rung lên là cuộc gọi từ vị thương gia đã mua lại biệt thự của Tống Nghi Chi.

 

Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông hồ hởi:

“Cố tiên sinh, ngài đến nơi chưa?”

 

“Tôi đang trên đường. Có chuyện gì?”

 

Người thương gia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, như thể việc Cố Ứng Châu chịu đến chỗ “tàn tích” mà ông ta vừa mua là một chuyện vô cùng trọng đại.

 

Ông ta cười, ngữ khí đầy nhiệt tình:

“Không vội không vội, ngài cứ thong thả. Tôi đã dặn bảo vệ cổng rồi, chỉ cần báo tên tôi là vào được. Nhiều năm trôi qua, ngoài fan hâm mộ ra, ai còn nhớ đến một người phụ nữ vừa tài hoa vừa xinh đẹp như Tống Nghi Chi đâu. Nghe ngài bảo muốn đến xem nhà cô ấy, thật sự tôi rất bất ngờ, cũng rất vui vì đến giờ vẫn còn người quan tâm đến cô ấy như vậy.”

 

Cố Ứng Châu đáp lại bằng một tiếng “ừ” khô khốc, giọng lạnh tanh như nước đá, khiến người đối diện không đoán nổi anh đang tán thành hay chỉ ứng phó cho xong.

 

Thấy vậy, thương gia kia cũng khôn khéo đổi chủ đề, kết thúc cuộc trò chuyện:

“Vậy… hẹn gặp, Cố tiên sinh. Ngài đi đường cẩn thận, tôi sẽ đợi.”

 

Trên đường đến biệt thự, Lục Thính An gần như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Mệt mỏi đến mức muốn ngủ gục, nhưng áp lực từ vụ án lại khiến thần kinh cậu căng như dây đàn.

 

Vụ này khó hơn tất cả những vụ trước. Tống Nghi Chi trên giấy tờ đã c.h.ế.t suốt 5 năm, các mối quan hệ xã hội gần như bằng không. Người nhà cũng không cung cấp được bất kỳ thông tin hữu ích nào. Họ không thể cứ tùy tiện bắt ai đó lại để hỏi “có quen Tống Nghi Chi không” rồi tra tiếp.

Nam Cung Tư Uyển

 

Đến giờ, dù đã huy động lượng lớn cảnh sát thu thập manh mối, nhưng kết quả chẳng khác gì ném đá xuống biển, ngoài vài tiếng “bụp bụp” vang lên, mặt nước vẫn im lìm.

 

Không động cơ, không hiện trường đầu tiên, không hung khí… Mọi thứ đều mờ mịt.

 

Lục Thính An thậm chí đã nghĩ đến việc đánh một giấc để mượn sức bóng đè hỗ trợ suy luận, nhưng Cố Ứng Châu vẫn ngồi ngay bên cạnh, khiến ý tưởng đó không thể thực hiện được. Mỗi lần đi đâu, cậu đều mang theo thuốc ngủ, nhưng lần này… thật sự là bó tay.

 

Khi đầu óc đang trôi dạt trong mơ hồ, một tiếng gầm máy xe sắc lẹm đột nhiên xé gió lao đến, như một chiếc búa đánh thẳng vào màng tai cậu.

 

Cậu ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ: một chiếc mô tô đen-đỏ đang phóng như bay.

 

Chiếc xe quả thật rất “ngầu”, ngay cả với con mắt thẩm mỹ hiện đại của Lục Thính An cũng phải thầm tán thưởng. Thân xe đỏ đậm, phối hợp hoàn hảo với sắc đen, không chói, ngược lại toát ra cảm giác mãnh liệt, như lửa gặp thép. Đường nét sắc sảo, phảng phất như giáp trụ biến hình của robot.

 

Nếu là hồi mười mấy tuổi, chắc chắn cậu sẽ phấn khích đến mức muốn nhào ra sờ thử một cái.

 

Nhưng hiện tại, khi đã bước vào cái tuổi phải “lo giữ mạng”, tốc độ kiểu đó chỉ khiến cậu rùng mình. Bất kỳ va chạm nào trên đường cũng có thể gây tai nạn nghiêm trọng.

 

Còn chưa kịp lầm bầm một câu chửi thầm, chiếc xe kia bỗng giảm tốc độ, dần tiến lại gần xe của bọn họ.

 

Lục Thính An nhìn rõ: hai người đàn ông, một lái, một ngồi sau.

 

Người lái mặc đồ bó thể thao, tông màu đen-đỏ đồng bộ với xe, vóc người rắn chắc, bắp tay rõ ràng, chân dài đạp mạnh lên bàn đạp xe chuẩn khí chất “bad boy”.

 

Người ngồi sau có vẻ ôn hòa hơn, mặc quần tây đen rộng thùng thình, đi giày thể thao trắng muốt, dây giày bay phần phật trong gió. Khí chất thư sinh, mềm mại hơn so với người phía trước.

 

Dù chưa thấy rõ mặt, Lục Thính An cũng có thể đoán hai người này chắc chắn không tầm thường.

 

Chiếc xe càng lúc càng gần, gần đến mức chạy song song với xe của Cố Ứng Châu, giữ một khoảng cách vừa đủ để không vi phạm luật, nhưng cũng không dễ bị bỏ lại phía sau.

 

Lục Thính An cau mày, quay sang nhìn ra cửa sổ.

 

Tiếng gầm của động cơ vẫn váng vất bên tai. Cố Ứng Châu cũng liếc mắt nhìn ra ngoài, mặt không biểu cảm hỏi:

“Người quen?”

 

Lục Thính An vừa định lắc đầu thì hai người trên mô tô đồng loạt giơ tay kéo kính chắn mũ bảo hiểm lên.

 

Không ngoài dự đoán, đều là soái ca.

 

Người lái xe, tuy không thuộc dạng “mặt hoa da phấn”, nhưng đường nét sắc sảo, ngũ quan rõ ràng đến mức sống mũi có thể trượt ván. Dưới môi còn có một cái khuyên đen, thêm phần ngông cuồng.

 

Túm lại, một tên “ăn chơi” thứ thiệt.

 

Người ngồi sau thì khá thanh tú, đặc biệt là đôi mắt sâu, hai mí rõ, đuôi mắt hơi rũ xuống, nhìn người thì vô tội và sạch sẽ, như dòng nước ấm.

 

Sau khi liếc nhanh một vòng, Lục Thính An rút tầm mắt về. Nhưng lòng lại thầm gào thét:

Đường thì rộng, sao cứ phải chạy ngay bên xe tụi này vậy?

 

Vừa dứt câu chửi thầm, bên tai vang lên một tiếng huýt sáo trêu chọc:

 

“Thính An! Lâu quá không gặp.”

 

Lục Thính An: “……”

Xin lỗi, anh là ai vậy đại ca!?

 

Giọng nói vang rõ, bị gió cuốn tới, lọt vào tai Cố Ứng Châu.

 

Anh quay sang liếc Lục Thính An bằng ánh mắt sắc bén, môi mím lại thành một đường mỏng không rõ là nhịn cười hay… đang bắt đầu nghi ngờ.

Loading...