TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 221 (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-18 05:01:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thính An trầm ngâm:
“Nghe giống bệnh tim.”
Cố Ứng Châu lắc đầu:
“Không chắc. Nhà họ Đoạn từng công bố tình trạng bệnh. Tất cả bác sĩ khám cho đều mua miệng. Sau đưa nước ngoài chữa trị, bặt vô âm tín. Không ngờ về —hơn nữa…”
Câu tiếp. Lục Thính An hiểu.
Điều kiện y tế Cảng Thành dù cũng cùng thời đại, thể khác biệt một trời một vực so với nước ngoài. Bệnh chữa ở Cảng Thành, lý gì nước ngoài khỏi hẳn.
Hai gặp Đoạn Mộ Bách, Lục Thính An đều thấy yếu ớt chút nào.
Lần đuổi theo con ch.ó , còn chạy cực nhanh.
Chó…
Nghĩ đến chuyện con chó, gương mặt Lục Thính An bỗng trở nên kỳ quặc.
Cố Ứng Châu nhạy, lập tức nhận cảm xúc của đang đổi. Anh nghiêng đầu sang:
“Sao ?”
Lục Thính An lắc đầu, gì.
Tối nay gặp hai , nên cứ hễ trông thấy ch.ó là né ngay lập tức. Dù lớn nhỏ, lông dài lông ngắn, trong mắt đều chẳng khác gì . Với một vốn giỏi phân biệt các giống loài, hai con ch.ó đáng lẽ qua là giống . Lục Thính An cảm thấy đó rõ ràng là hai con khác tính cách giống, mà phần lông ở chân cũng khác màu.
Lần suýt tông trúng con ch.ó đó, ấn tượng sâu đến mức khó quên.
Cậu nghi ngờ, nhưng vẫn kết luận quá nhanh. Lỡ như Đoạn Mộ Bách nuôi tận hai con thì ?
Đi tắm vẫn là Cố Ứng Châu .
Dạo đều như : sẽ điều nước cho ấm, tắm xong thì cả phòng tắm nóng hổi, Lục Thính An cởi đồ sẽ lạnh.
Tắm xong , Cố Ứng Châu nhiệm vụ “ ấm giường”, đặc biệt là phần giường bên cạnh Lục Thính An. Chờ tắm xong bước là thể chui ngủ ngay.
Hai sấy tóc xong xuống thì gần bốn mươi phút.
Cố Ứng Châu tự nhiên ôm luôn n.g.ự.c . Ban đầu Lục Thính An cảm thấy hai đàn ông ôm chút buồn , kỳ kỳ. về , khi coi Cố Ứng Châu như một cái “lò sưởi ôm, nhiệt độ định”, thì thứ dễ chịu hẳn. Có mấy chính còn chủ động rúc .
Nằm trong lòng bao lâu, cơn buồn ngủ ập tới. Lục Thính An chống hai tay lên lồng n.g.ự.c ấm áp của , lim dim mắt.
Bàn tay to của Cố Ứng Châu đặt ở eo , giọng trầm xuống, hiếm hoi chút dịu dàng.
Anh vỗ nhẹ lưng , khẽ :
“Khi nào em về nhà với một chuyến? Anh cùng em sống chung mà danh phận thế … cũng .”
Lục Thính An thì mở mắt ngay:
“Sao danh phận? Trong nhà ai chẳng là bạn trai em.”
Ánh mắt Cố Ứng Châu trầm :
“Chỉ họ thì đủ. Dạo về nhà, họ cứ bằng kiểu ‘thằng con trai lạc lối’ .”
Lục Thính An giật khóe miệng:
“Họ là ai?”
“Ba .” Cố Ứng Châu đáp đầy tự tin, chút ngại ngùng. Anh còn nhấn mạnh:
“Nhà gia quy. Chưa mắt trưởng bối mà ngủ ở nhà khác là , như là thiếu tôn trọng với… đối tượng trong tương lai.”
Biểu cảm cạn lời của Lục Thính An càng rõ rệt.
Cố Ứng Châu cảm nhận định né, tay càng siết nhẹ, ép trong n.g.ự.c .
“Dù gì nhà quy định . Nếu tiếp tục ngủ nhà em, họ gặp em .”
Lục Thính An cảm giác đang phóng đại sự việc, nhưng tìm lý do phản bác. Dù đúng là cả Tết cũng về, mỗi ngày đều sang ngủ với thật.
Vì thế nhỏ giọng lầm bầm:
“Vậy bây giờ họ ép về?”
Nam Cung Tư Uyển
Cố Ứng Châu đáp đàng hoàng:
“Em cảm ơn ? Anh vất vả giải thích, cố kéo dài cho chúng thêm vài ngày đấy. Tóm , Tết chúng về một chuyến, ?”
Giọng hề ép buộc, chủ yếu là thương lượng.
Lục Thính An thật vẫn còn do dự. Lúc Lục Trầm Hộ kể vài chuyện về các gia tộc lớn để ít ấn tượng trong lòng . Mà như Cố Xương Hồng, cái kiểu khí thế thuộc loại quản cả nhà họ Cố… nghĩ thôi căng.
Cậu giờ thích chịu thua. Nếu nhà của Cố Ứng Châu tỏ thái độ lạnh nhạt, thậm chí buông lời khó , e rằng sẽ nhịn mà phản kích. Như … ảnh hưởng đến quan hệ của hai ?
Yêu đương mà, chủ yếu là vui vẻ. Lục Thính An cũng bắt đầu đối mặt hàng loạt vấn đề thực tế.
Cố Ứng Châu cũng lý. Tết nhất mà về nhà ở với ba , ngày nào cũng sang Lục gia xét về tình lẫn lý, chuyện gặp mặt ba Cố một , đúng là nên từ chối.
Nhìn biểu cảm do dự của Lục Thính An, Cố Ứng Châu vui mặt.
Anh tranh thủ “kèn sắt khi còn nóng”:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/221-2.html.]
“Yên tâm, ba đều thoáng.”
(Dù thật sự thoáng… còn ba thì, thôi kệ.)
“Lúc giới thiệu về em, cũng chính là chủ động theo đuổi. Họ chỉ tò mò về em thôi, chắc chắn khó.”
Rồi đưa tay nâng cổ tay Lục Thính An lên, nhẹ nhàng vuốt gáy :
“Hơn nữa… ở đây.”
Lục Thính An sự kiên định về phía , cuối cùng cũng gật đầu.
“Chờ xử xong vụ án… sắp xếp .”
Cố Ứng Châu mừng rỡ, ôm đầu xuống và hôn mạnh một cái. Lục Thính An lập tức dúi mặt n.g.ự.c , hai tai đỏ bừng.
Bàn chuyện gặp mặt trưởng bối xong, Cố Ứng Châu tắt đèn ngủ, hai ôm .
Trong lòng , thở của Lục Thính An dần đều và nhẹ. Anh vẫn nhịp nhàng vỗ lưng , nhưng bản khó ngủ.
Lần đầu Đoạn Mộ Bách gặp Lục Thính An, mặt. Điều đó nghĩa là Thính An mở chính chiếc Mercedes của . Thời gian gần đây, họ cũng cùng , cần dùng hai xe nên chỉ chạy mỗi chiếc SUV .
Ấy mà chỉ cách vài chục mét trong đêm tối, Đoạn Mộ Bách vẫn nhận ngay.
Chuyện , kỳ cũng đúng, hàng xóm ở quê xe thì cũng thể. kỳ… càng nghĩ càng lạnh gáy.
Vô lý ở chỗ: chỉ Đoạn Mộ Bách “ thấy” họ, còn thì từng thấy Đoạn Mộ Bách. Cảm giác giống như họ đang ở ngoài sáng, còn thì âm thầm ẩn đó trong bóng tối.
Hơn nữa tối nay còn yên đèn đường, con ch.ó bên cạnh cũng bất động. Dáng vẻ giống ch.ó hoang chút nào, mà giống như đang… chờ , chờ đúng Lục Thính An.
Cố Ứng Châu vốn kiểu sẽ nghĩ linh tinh, nhưng hành vi của Đoạn Mộ Bách khiến thể suy nghĩ. Cả hai cùng xe, còn là gần sát lề đường hơn. Vậy mà từ đầu đến cuối, ánh mắt Đoạn Mộ Bách chỉ đặt lên Lục Thính An đến ghế lái cũng liếc.
Không là trực giác của đàn ông , Cố Ứng Châu cảm thấy… Đoạn Mộ Bách cố tình .
Những chuyện , định cho Lục Thính An lúc . May mà hiện tại hai luôn cùng , Thính An lúc nào lạc riêng.
……
Bên ngoài biệt thự, vài tiếng côn trùng vang lên lác đác.
Trong lòng , Lục Thính An khẽ phát vài tiếng mơ hồ, còn rúc lòng thêm chút nữa.
Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn nên lời. Anh dứt khoát gạt hết suy nghĩ, ôm chặt trong n.g.ự.c và vỗ nhè nhẹ, khiến chìm giấc ngủ.
Với mức lương của Bùi quản gia, ở Cảng Thành cũng xem như dư dả, thể sống trong một khu căn hộ khá sang.
thực tế nơi ông ở cách Bùi gia khá xa. Không khu ổ chuột, nhưng cũng chẳng đẽ gì.
Hàng xóm của Bùi quản gia là một bác gái vô cùng bụng.
Nghe Lục Thính An và Cố Ứng Châu là họ hàng xa của Bùi quản gia, bà tin ngay, còn nhiệt tình đưa họ tới tận cửa nhà ông.
“Không ngờ ông Bùi còn họ hàng trẻ trung, sáng sủa như thế !”
Bà hai bằng ánh mắt rực sáng, thích lắm.
Lục Thính An nhấn mạnh:
“Họ hàng xa thôi ạ.”
“Họ hàng xa cũng là họ hàng.” Bà khoát tay, chẳng để ý, thở dài cảm khái:
“Chuyện nhà ông Bùi các cũng đó. Hai trẻ thế , chẳng chút nào giống gene nhà ông truyền cho thằng Tiểu Phong?”
“Bùi Tiểu Phong” tất nhiên là con trai của Bùi quản gia, kẻ gây chuyện đ.á.n.h , cuối cùng hại chính thành thực vật.
“Ông Bùi đúng là may. Vợ bệnh nặng mất sớm, con trai thì dạy nổi. Không vợ quán xuyến đủ mệt, đằng con đều kéo chân ông . Nếu , với bản lĩnh của ông Bùi, giờ chắc cũng cái chức nhỏ nhỏ .”
Nói đến đây, tâm tám chuyện của bác gái trỗi dậy:
“Dạo ông Bùi về nhà, hai ông tính ? Có định bán nhà ? Nếu , nhớ cho nhé. bạn mua nhà gần đây. Cứ yên tâm, giá cả lo, để ông thiệt.”
Lục Thính An và Cố Ứng Châu lập tức hiểu ngay—
À, nhiệt tình như thế là vì… ý đồ.
Trong lòng cả hai đều rõ, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Lục Thính An mỉm lễ phép:
“Nếu thật sự ý định, sẽ khuyên ông ưu tiên chị . Hàng xóm với , bụng như chị, chắc chắn ông nỡ từ chối.”
Một tiếng “chị” đó khiến bác gái vui hết , nụ nở đầy mặt.
“ , đúng !”
Thấy Cố Ứng Châu đang quanh, cúi định nhấc tấm t.h.ả.m cửa, bác gái lập tức “ơi” một tiếng đầy nhiệt tình:
“Các tìm ông Bùi lấy chìa khóa ?”
Lục Thính An ừ nhẹ, giả vờ phiền não:
“Đi gấp quá nên quên mất.”
Bác gái xong liền lộ vẻ đắc ý, bước tới chậu cây phát tài xanh cửa.
Bà vươn tay kéo mạnh, cả chậu cây bật gốc, đất rơi lả tả.
Lục Thính An trong chậu… đúng là một chùm chìa khóa giấu trong đó.
Tốt quá, khỏi tốn công gọi thợ khóa .