TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 219 (2)
Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:25:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng thẩm vấn, quản gia Bùi đang trả lời câu hỏi của Lý Sùng Dương.
Ông :
“ ai hé lộ chuyện cho lão phu nhân Diệp. cũng thử gợi hỏi, nhưng bà .”
“ đại khái đoán một chút.” Giọng ông chuyển trầm xuống, mang theo vẻ thần bí: “Hôm đó lão phu nhân ngoài, chỉ xuống lấy thư trong hộp thư. Mấy việc đó bình thường đều do hầu , hôm đó bà nổi hứng tự . Sau đó thì như kể, bà gọi lên lầu, ép hỏi . đoán gửi thư để truyền tin cho lão phu nhân.”
Lục Thính An chống tay lên cằm, hỏi:
“Người gửi thư là ai?”
Quản gia Bùi tỏ vẻ vô tội:
“Cái đó . Đã dùng cách gửi thư thì chắc chắn dại gì ghi tên giấy. Bằng lão phu nhân tra gửi , cần gì hỏi .”
Lục Thính An duỗi thẳng ngón tay, lòng bàn tay nhàn nhạt vuốt mặt:
“Nói nãy giờ mà chẳng khác nào . Người gửi thư chỉ là mồi nhử thôi. Còn trực tiếp khai quan hệ giữa Đỗ Ánh Lan và con Bùi Hoành Lịch… chính là ông.”
Vẻ tội chột lóe lên mặt quản gia Bùi. Ông vô thức đưa tay lên gãi mũi, nhưng nâng một phân cọ mặt bàn kim loại, đau đến mức buông thõng tay xuống.
“ hiểu.”
Lục Thính An chán nản với bộ dạng giả ngốc , lông mày định nhíu thì bộ đàm bàn “tích tích” hai tiếng.
Cậu cúi mắt, vươn tay cầm lên. Ấn nút, giọng trầm thấp của Cố Ứng Châu truyền đến:
“An, đây một chút.”
Cách xưng hô đầy mật khiến tay Lục Thính An khựng . Cậu liếc sang Lý Sùng Dương, chỉ thấy đối phương mặt mày ngây thơ.
Bắt gặp ánh mắt , Lý Sùng Dương còn hớn hở, lộ hai chiếc răng nanh đều tăm tắp:
“Bộ đàm của sở cảnh sát cũ , tiếp xúc kém nên truyền nửa câu.”
Khóe môi Lục Thính An giật nhẹ, như :
“Vậy .”
Anh nghĩ thì… quá .
Đáng tiếc Cố Ứng Châu vẻ học hư .
Lý Sùng Dương vẫy tay:
“Đi . Sếp Phó ở phòng bên cạnh, nơi để lo .”
Lục Thính An gật đầu, dậy. Ghế cọ xuống sàn, phát một tiếng chói tai khiến quản gia Bùi giật , căng thẳng thấy rõ.
Lục Thính An liếc ông , khẽ hừ một tiếng mở cửa bước . Cậu còn tiện tay kéo cửa đóng .
Bên ngoài, Cố Ứng Châu đang lười nhác dựa tường, một chân gập chống tường. Nghe tiếng mở cửa, chậm rãi đầu , nở nụ ấm áp.
Lục Thính An chẳng tâm trạng . Cậu khoanh tay ngực, trừng :
“Anh cố ý gọi hả?”
Giọng điệu ái tới mức… ngay cả lúc ở giường, cũng từng gọi một chữ “An” kiểu đó. Vừa là nổi hết da gà.
Cố Ứng Châu chẳng giải thích, chỉ càng rõ nét hơn.
Anh đổi tư thế, thẳng đưa tay lên, lòng bàn tay thô ráp vuốt nhẹ giữa lông mày Lục Thính An.
“Thẩm vấn thôi mà, nhăn như ? Trông như già thêm mấy tuổi.”
Mặt Lục Thính An tối sầm:
“Anh thì cái gì?”
Nam chính trong truyện đều mày thanh mục tú, còn chỉ nhíu tí già. Mà cái kẻ nhíu mày đến kẹp c.h.ế.t ruồi dám ?
Cậu hất tay , lùi nửa bước:
“Nói chuyện chính .”
Cậu lùi, tiến, cứ sát đến mức ngón tay thể chạm mu bàn tay mới chịu dừng.
Lần Lục Thính An né nữa. Né cũng vô ích. Cố Ứng Châu là đồ lì lợm, càng tránh càng dí theo. Mà chơi kiểu đó thì khỏi thẩm vấn, cứ theo về nhà đóng cửa tán tỉnh cho xong.
“Có manh mối gì liên quan đến quản gia Bùi ?” Lục Thính An hỏi chủ động.
Cố Ứng Châu ánh mắt khẽ động, đổi sắc mà móc tay :
“Thông minh thật, hổ là—”
“Bớt dài dòng.”
Cố Ứng Châu tặc lưỡi:
“Anh tra chút chuyện nhà ông . Sáu năm vợ ông bệnh nặng qua đời, khi mất viện hơn nửa năm, phòng cấp cứu mấy , ICU liên tục. Giai đoạn đó trùng với lúc ông cắt đứt với Đỗ Ánh Lan. Có lẽ do rảnh lo cho cô , mà Đỗ Ánh Lan cho ông lợi ích ông cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/219-2.html.]
Ở Cảng Thành, nhiều gia đình dù khá giả, gặp bệnh nặng vẫn kham nổi. Chữa bệnh lúc đó còn kém xa bây giờ, tiền tích cóp cả đời cũng thể cạn trong vài tháng.
Cố Ứng Châu tiếp:
“Tiền chữa bệnh nhiều như , tích góp mấy năm từng cho nhà họ Bùi đều dùng sạch. Giờ chắc chẳng còn bao nhiêu.”
Lục Thính An gật đầu:
“Em hiểu. Từng tiền nhưng kịp hưởng, nửa năm sạch bách. Đòn đ.á.n.h ai cũng đau. Đã vợ cũng chẳng sống lâu. Đêm nghĩ chắc khỏi hối hận. Ham tiền tài đó càng mạnh hơn.”
Cố Ứng Châu gật đầu tán đồng:
“Anh còn cho tra tài khoản ngân hàng. Mấy năm nay ông mỗi tháng đầu tháng đều gửi bảy nghìn, giữa tháng rút năm trăm. Ăn ở tại Bùi gia nên tốn nhiều. Tích hơn hai mươi vạn. Cũng xem như tệ.”
“Nếu xảy chuyện thì . hai tháng gần đây, ông gửi tiền nữa, mà ngược liên tục khoản rút . Chưa đến ba tháng xài sạch. Thậm chí tháng một khoản lớn chuyển , giờ tài khoản còn 337.000.”
Lục Thính An vô thức nghịch tay Cố Ứng Châu, nghĩ nghi:
“ Lão rượu chè, cờ bạc, xài nhanh ? Nếu ông tiêu thì chỉ thể là…”
“Con trai ông .” Cố Ứng Châu đáp.
“Ông một đứa con trai 24 tuổi. Hai tháng tới quán ăn uống, say quá gây chuyện với bàn bên. Hai bên đang c.h.ử.i thì cầm chai rượu phang một cái. Con trai ông nện trúng đầu, đến giờ vẫn hôn mê.”
Lục Thính An nhăn trán:
“Thành thực vật?”
“Gần như .” Cố Ứng Châu bình thản.
“Tô Bỉnh Sơ khi tuần tra phòng thấy . Hộp sọ vỡ, phẫu thuật đầu hồi phục , hai thì thể do sinh mệnh yếu. Giờ gần như thoi thóp.”
Nghe xong, Lục Thính An cũng khỏi cảm thán phận quản gia Bùi quá nhiều trắc trở.
“Bị đ.á.n.h nông nỗi đó, phía bên bắt bồi thường ?”
“Bồi thường?” Giọng Cố Ứng Châu bật lạnh:
“Bên còn con ông bồi mạng. Khi đ.á.n.h , con ông lúc đ.â.m trúng điểm chí mạng . Cảnh sát đến nơi thì c.h.ế.t. Những kẻ khác cũng chạy, hiện trường chỉ còn một c.h.ế.t một thương.”
Đổi góc mà , đang giường mà c.h.ế.t sớm… đôi khi bớt đau khổ, cũng nhẹ gánh cho gia đình. đó là lời ngoài. Người nhà thì khác họ chỉ đang đ.á.n.h cược một cơ hội sống mong manh.
Ra ngoài lâu, khả năng quản gia Bùi bình tĩnh càng lớn.
Lục Thính An chặn điều đó, liền tranh thủ hỏi câu cuối:
“Người chuyển tiền cho ông là Diệp Kinh Thu?”
Cố Ứng Châu gật đầu.
Mới gật đầu hai cái, Lục Thính An đẩy tránh sang một bên, phòng thẩm vấn, thậm chí chẳng đầu .
…
Trở về phòng, đúng như dự đoán, cảm xúc căng thẳng của quản gia Bùi dịu xuống nhiều.
Lục Thính An chỗ mà chìa tay với Lý Sùng Dương:
“Sùng Dương, đưa chìa khóa còng tay.”
Lý Sùng Dương lục trong túi động tác ném bóng:
“Bắt lấy!”
Chùm chìa khóa vẽ parabol trong trung, Lục Thính An đưa tay chụp gọn.
Cậu mở còng cho quản gia Bùi:
“Trà sữa nguội , uống .”
Quản gia Bùi ngờ phúc lợi đến đột ngột như . Ông còn tưởng ly sữa chỉ để trang trí.
Bàn tay ê ẩm run rẩy, ông nâng ly lên. Vẫn còn ấm, dịu cái lạnh tê dại của bàn tay.
Nam Cung Tư Uyển
Ông hớp ngay một ngụm. Trà sữa ngọt dịu, thơm đủ, mềm mượt mới chạm đầu lưỡi trôi xuống dày.
Quản gia Bùi uống liền hai ngụm lớn. Đến ngụm thứ ba, giọng Lục Thính An vang lên ngay đỉnh đầu, như vu vơ:
“Vì tiền chữa bệnh cho con, ông nhận tiền của Diệp Kinh Thu.”
Nghe đến chữ con trai và tiền, bàn tay quản gia Bùi run lên. Ly giấy giữ nổi, nghiêng xuống.
Trà sữa ấm áp đổ ào lòng ông, chảy theo áo xuống đất, bịch một tiếng nhẹ.