TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 205 (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:55:32
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau cuộc gọi của Tiểu Hà, món bánh cua ngay lập tức trở thành manh mối quan trọng tiếp theo để Lục Thính An và Cố Ứng Châu điều tra.

 

Theo lời khai của đầu bếp phụ trách bánh cua, sáng nay đưa tới hơn hai trăm con cua lớn. Cả đội bếp bận rộn từ sáng đến trưa mới gỡ xong gạch và thịt cua. Nguyên liệu đều tươi mới, hơn nữa thể nào hạ độc ngay trong lúc tách gạch, nếu thì tối nay e rằng một nửa trong tiệc trúng độc c.h.ế.t hết .

 

“Bánh cua đều do chuẩn xong cho xửng hấp, đó mang bày khay.” đầu bếp run rẩy khai báo, mặt mày tái nhợt, là vì sợ vì quá hoảng hốt. Anh đột ngột kêu oan:

“Cảnh sát, các nghi ngờ hạ độc g.i.ế.c đại thiếu gia ? bận suốt cả ngày, ngoài nấu ăn trong bếp thì ngay cả uống nước vệ sinh cũng chẳng kịp. là bánh cua do , nhưng mang ngoài . Nếu thật sự hạ độc, chẳng lẽ còn điều khiển để đại thiếu gia ăn đúng phần độc ?”

 

Lục Thính An giơ tay hiệu:

“Anh đừng kích động, ai là hung thủ.”

 

Thật lời đầu bếp cũng lý. Bề ngoài thì cơ hội tay, nhưng xét kỹ , khó khả năng nhất. Bếp núc lúc nào cũng cần mặt , nếu chắc chắn Bùi Hoành Lịch ăn đúng phần bánh độc, thì liên tục chạy ngoài, theo sát bên cạnh để canh chừng, mà như chắc chắn sẽ gây chú ý và khiến khác nghi ngờ.

 

Hai trăm con cua lớn, cuối cùng cũng chỉ hơn ba cân gạch cua bánh mà thôi.

 

Đầu bếp đem hơn ba cân bánh cua chia thành hai mươi phần, cắt từng phần thành những miếng nhỏ đều đặn, xếp ngay ngắn thành hình kim tự tháp tầng tầng chồng lên.

 

Khi Lục Thính An và Cố Ứng Châu đang thẩm vấn trong bếp, thì Du Thất Nhân cùng hai cảnh sát của Ngân Kiểm Khoa bê khay bánh cua , theo còn vài hầu theo phụ giúp.

 

“Đặt ở đây.” Du Thất Nhân chỉ chiếc bàn lớn, dặn dò: “Mọi nhớ kỹ, lấy bánh từ bàn nào thì đặt đúng vị trí bàn đó. Không lẫn lộn.”

 

Đám hầu đồng thanh đáp, nhanh chóng xếp các khay bánh cua trở về chỗ cũ theo thứ tự ban đầu.

 

Trong sảnh tất cả mười tám bàn tiệc. Mỗi bàn chỉ ăn một ít, bởi vì bánh xếp dạng kim tự tháp: phần đỉnh thường mất, phần giữa chỗ ăn, còn phần chân đế thì vẫn đầy nguyên.

 

Lục Thính An đảo mắt qua mười tám bàn , thu hồi ánh mắt.

Mấy phần bánh khả năng dính độc là thấp. Nếu chúng mang phục vụ khách, hạ độc như thế thì chẳng khác nào đ.á.n.h cược ngẫu nhiên, kết quả chỉ thể khiến một hai vị khách trúng độc. Hung thủ thù oán gì với họ, tội gì rước thêm mạng ?

 

“Còn hai bàn nữa ?” Lục Thính An hỏi đầu bếp.

Đầu bếp lập tức lộ vẻ vô tội, lắc đầu:

, chỉ phụ trách nấu và bày . Sau đó món ăn mang , can dự.”

 

Lúc , cô hầu gái trẻ đó từng thừa nhận gọi điện cùng Bùi Hoành Lịch ở hành lang mới lên tiếng:

 

một khay. Thực bọn hầu chúng bận rộn từ sáng đến tối, chẳng thời gian ăn cơm. Nên mỗi món từ bếp mang , bọn sẽ giữ một phần chia ăn. Đây là lão phu nhân cho phép, chúng cũng khách khí. Lúc bánh cua mang , mấy phút tranh sạch.”

 

Nói cách khác, phần dễ hạ độc nhất chính là phần cuối cùng tìm thấy.

 

Cảnh sát còn kịp hỏi, mấy hầu , lộ rõ vẻ dám .

 

Cố Ứng Châu lập tức quét ánh mắt, giọng nghiêm nghị:

“Có gì thì thẳng. Nếu che giấu manh mối quan trọng, coi như các đồng lõa.”

 

Vẻ mặt và ngữ khí cứng rắn của khiến mấy hầu vốn còn ngập ngừng liền cúi gằm mặt, dám giấu diếm nữa. Một nhỏ giọng thừa nhận:

“Khay cuối cùng… là đưa cho lão phu nhân…”

 

Thì , Diệp Kinh Thu vốn cực kỳ thích ăn bánh cua. Mỗi tháng, Bùi gia đều chuẩn hai ba cho bà. Khi mùa, cua dễ kiếm thì ; nhưng khi trái mùa, nhập nguyên liệu từ nơi khác về.

 

Lúc yến tiệc mới bắt đầu, Diệp Kinh Thu xuống lầu chúc mừng đôi câu, đến nửa giờ rút lui lên lầu vì chê ồn ào. Ai cũng thấy bình thường, bởi bà vốn ưa yên tĩnh, hơn nữa bên còn Bùi Hoành Lịch lo tiếp khách, chẳng ai để tâm nhiều đến vị thọ tinh hôm nay.

 

Nhà bếp vốn rõ bà yêu thích món gì, nên thường dọn riêng phần bà ưa chuộng đưa thẳng lên lầu.

Nam Cung Tư Uyển

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu nhanh chóng tìm Diệp Kinh Thu.

 

ở phòng trồng hoa, cũng chẳng ở phòng riêng, mà thẫn thờ trong phòng của Bùi Hoành Lịch.

 

Phòng của Bùi Hoành Lịch cảnh sát kiểm tra kỹ, dấu vết phá hoại, cửa sổ ban công cũng đóng chặt, loại trừ khả năng hung thủ từng lẻn . Vì thế, khi Diệp Kinh Thu , chẳng ai ngăn cản.

 

Trước cửa phòng, hai bắt gặp Bùi Giang Chiêu đang dựa lưng tường, sắc mặt mơ hồ khó đoán.

 

Đêm khuya, ánh đèn hành lang tầng ba lờ mờ, che giấu nửa gương mặt trong bóng tối. Ánh sáng từ trong phòng hắt , soi rõ phần còn , khiến khuôn mặt như chia hai nửa sáng – tối, thoạt chút quỷ dị.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Giang Chiêu lập tức thẳng, lộ diện ánh sáng. Anh khẽ run môi, định gọi tên Lục Thính An, nhưng cuối cùng thốt nổi một lời.

 

Ngược , Lục Thính An mở miệng :

“Mẹ ở trong đó?”

 

Bùi Giang Chiêu gật đầu, vẻ thất thần:

sợ bà nghĩ quẩn nên dám đóng cửa.”

 

Lục Thính An ngưỡng cửa, liếc trong.

 

Đây là phòng xép, vốn do vài gian thông , bài trí sang trọng chẳng khác khách sạn cao cấp. Diệp Kinh Thu sofa gần cửa sổ, dáng vẻ thất thần, như đang lạc thế giới riêng, đến mức nhận canh ngay cửa.

 

Lục Thính An thu hồi ánh mắt, :

“Chúng cần chuyện riêng với .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/205-1.html.]

 

Ý là họ và đóng cửa .

 

Bùi Giang Chiêu gật đầu, vẻ hiểu ý.

“Thính An, đả kích lớn. Từ tới nay, bà và cha đều thương cả. rõ bà nghĩ gì, bà cũng chịu trò chuyện với . hy vọng các hỏi chuyện thì nhớ để tâm đến cảm xúc của bà. Dù … bà mất một đứa con trai.”

 

“Chúng hiểu.” Lục Thính An gật đầu.

 

Bùi Giang Chiêu thêm gì, chỉ cúi đầu, dựa tường, trông còn suy sụp hơn ban nãy.

 

Trong mắt Lục Thính An, phản ứng của giống hệt một mất trai: đau đớn nhưng kịp thấu hết, quá bi lụy nhưng cũng chẳng che giấu nổi nỗi thống khổ.

 

Hai cảnh sát bước phòng. Cố Ứng Châu khép cửa lưng. Tiếng bước chân dần gần, Diệp Kinh Thu mới giật ngẩng lên.

 

Thấy đến là cảnh sát, ánh mắt bà lóe lên kinh ngạc, theo bản năng đưa tay chạm mặt. May mà nước mắt khô, bà quá thất thố.

 

“Cảnh sát manh mối gì liên quan đến hung thủ ?” Diệp Kinh Thu dậy.

 

Do quá lâu, m.á.u ở chân lưu thông, lên bà liền tê cứng, lảo đảo suýt ngã.

 

Lục Thính An nhanh tay đỡ lấy.

 

Người đang mất trọng tâm thường cố nắm chặt bất kỳ điểm tựa nào. Bàn tay Diệp Kinh Thu theo phản xạ bấu mạnh cánh tay Lục Thính An, móng tay sắc bén cào rách lớp áo khoác, khiến đau đến nhíu mày.

 

“Tê ——” Có hít mạnh vì đau, nhưng Lục Thính An.

 

Diệp Kinh Thu xuống sofa, ngón tay run run.

 

“Bà thương ?” Cố Ứng Châu bước đến, ánh mắt sắc lạnh chằm chằm bàn tay bà.

 

Chỉ thấy ngón giữa tay quấn một lớp băng gạc sơ sài, chỗ đầu chỉ buộc tạm bợ, qua do chuyên môn xử lý, mà lẽ là bà tự lấy tay trái băng cho tay .

 

Vừa trong lúc nắm lấy áo Lục Thính An, vết thương động, đau đến mức bà kìm nổi run rẩy.

 

Bà siết hai tay , cố nén cơn đau.

“Trong bữa tiệc, lỡ va tường, gãy móng tay thôi.”

 

Lục Thính An thoáng bàn tay .

 

Diệp Kinh Thu ít khi ngoài, nhưng vẫn giữ thói quen chăm sóc sắc như những quý phu nhân khác. Người phố mua sắm, móng, bà thì gọi thợ đến tận nhà.

 

Ngón tay bà chăm chút kỹ lưỡng, khớp xương hầu như nếp nhăn, móng dũa đều tăm tắp, sơn màu hồng nhạt bóng mượt. Móng dài gấp đôi đầu ngón, với hiểu ít ỏi của Lục Thính An, cũng nhận móng dài như dễ gãy khi chịu lực.

 

Cậu còn kịp gì, thì Cố Ứng Châu chằm chằm lớp băng một lúc cất lời:

“Băng bó thế cho vết thương. Hòm t.h.u.ố.c ở ? sẽ băng cho bà.”

 

Diệp Kinh Thu thoáng sững, ngập ngừng:

“… Không cần phiền phức .”

 

“Không phiền.” Giọng Cố Ứng Châu bình thản. “ băng bó khéo. Hay là Diệp lão phu nhân lo bà đau?”

 

Diệp Kinh Thu mím môi, như đang suy tính điều gì.

 

Lục Thính An liếc sang Cố Ứng Châu. Cậu hiểu đồng đội : Cố Ứng Châu loại thích xen chuyện vụn vặt. Anh vốn là cảnh sát vì dân, nhưng tuyệt đối đến mức quan tâm cả chuyện gãy móng tay. Nếu hôm nay khăng khăng đòi xử lý vết thương … chắc chắn là lý do.

 

Đại khái tranh cãi thêm về chuyện nhỏ , Diệp Kinh Thu liếc mắt sang bên :

 

“Hòm thuốc… ngay tủ đầu giường ở phòng khách sát vách đấy. Giang Chiêu ở cửa ? Bảo nó lấy.”

 

Cố Ứng Châu gật đầu, ngay.

Hai phút , trở , trong tay xách theo một chiếc hòm thuốc. Đặt hòm xuống đất, nửa xổm mặt Diệp Kinh Thu:

 

“Lão phu nhân, đưa tay cho .”

 

Diệp Kinh Thu im lặng chìa tay . Vết thương vẫn từng cơn nhói buốt khiến lông mày bà nhíu chặt, tài nào giãn .

 

Từ vị trí của Lục Thính An, thể rõ từng động tác của Cố Ứng Châu.

Cố Ứng Châu mở hòm, lấy kéo y tế, dứt khoát cắt rời lớp băng bó cẩu thả , dùng kéo gắp băng gạc, từng vòng tháo xuống.

 

Rõ ràng khi tự băng bó, Diệp Kinh Thu khó xử lý, băng gạc chẳng hề ngay ngắn mà quấn chồng chéo. Nơi ngón tay, lớp băng quấn quá chặt, in hằn hoa văn da. Hơn nữa, chỗ thương dính liền với băng, dịch thể thấm qua hai lớp vải, khô cứng dính chặt thành một khối.

 

Lục Thính An thấy móng tay giữa của bà c.h.é.m đôi, một nửa bật khỏi thịt, m.á.u theo vết rách chảy xuống khe ngón tay, đến mức cũng rùng , tưởng như chính cũng đau.

 

“Lão phu nhân, rốt cuộc va cái gì mà thương nặng thế ?”

 

Cố Ứng Châu kịp gỡ xong băng cũ thấy chỉ móng tay gãy, mà cả lòng bàn tay cũng rách một mảng lớn, dính chặt lớp gạc.

Loading...