TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 204 (2)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 05:24:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Thính An thản nhiên đáp, giọng điềm tĩnh mà nặng nề:

“Không chỉ Bùi Giang Chiêu, tất cả ở đây đều khả năng là nghi phạm. xem phản ứng của các , dường như ai cũng tin Bùi Giang Chiêu tuyệt đối thể g.i.ế.c ?”

 

Người hầu lúc nãy vội vàng thanh minh:

“Nhị thiếu thể g.i.ế.c trai chứ? Cậu lý do gì!”

 

“Thật ?” Lục Thính An khẽ nheo mắt quan sát, nhận đa đều đồng loạt gật đầu theo phản xạ. Điều càng khiến tò mò:

“Vậy chẳng lẽ giữa hai em họ hề tranh chấp gia sản?”

 

Cậu cố tình nhấn mạnh, giọng sắc lạnh. Bởi hiểu rõ: vì tiền tài và quyền lực, chuyện gì cũng thể xảy . Từ xưa đến nay, kẻ mưu quyền soán vị g.i.ế.c cha hại để đoạt ngôi báu thiếu, thì nay con cháu nhà hào môn cũng khả năng vì thừa kế mà hạ sát thủ.

 

Nghe , nhóm hầu lắc đầu lia lịa, khẳng định chắc nịch:

“Ai thể tranh giành vì gia sản thì , chứ nhị thiếu gia thì tuyệt đối thể.”

 

Trong đám đông, một phụ nữ trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi lên. Khác với những mặc đồng phục, bà mặc thường phục, khí sắc và dáng vẻ đều gọn gàng, toát lên vẻ đáng tin cậy.

 

đầu bếp cho nhà họ Bùi gần hai mươi năm .” Bà tự giới thiệu, “Khi , đại thiếu còn đầy mười tuổi, nhị thiếu mới năm sáu tuổi, ở đây. Các vị thể nghĩ nhà giàu thì em sẽ đấu đá vì gia sản, nhưng ở nhà họ Bùi, chuyện đó bao giờ xảy . Bởi từ nhỏ, Diệp lão phu nhân và Bùi lão dạy rõ: hai em là ruột thịt, che chở . Ai cũng tâm ý đối xử với đối phương.”

 

Lục Thính An bình thản chêm một câu, đ.á.n.h thẳng lỗ hổng trong lập luận:

“Ý bà là quan hệ họ . ngay cả thiết đến cũng lúc phản bội. Bà lý do gì khiến bà chắc chắn rằng Bùi Giang Chiêu tuyệt đối sẽ tranh gia sản.”

 

Cậu nhấn mạnh hai chữ “tuyệt đối”, như cố tình đè áp lực xuống.

 

Quả nhiên, phụ nữ lập tức cuống quýt thêm:

“Cảnh sát, câu chuyện ? Con trâu con khi buộc một cái cọc nhỏ, nó giãy giụa nhưng thoát . Lớn lên , dù đủ mạnh, chỉ cần buộc chỗ đó, nó cũng chẳng còn ý định vùng vẫy nữa. Bùi nhị thiếu cũng . Từ nhỏ cha dạy tranh với trai. thường xuyên lão phu nhân và lão nhắc nhắc : trưởng tử sẽ kế thừa công ty, em chỉ cần an phận, trai sẽ bạc đãi.”

 

“Nhị thiếu từ nhỏ ngoan, hiểu chuyện. Lời cha , đều khắc ghi. Trong nhận thức của , Bùi thị chẳng hề liên quan đến . Từ nhỏ thứ đó thuộc về , lớn lên thể đổi? Lục cảnh sát, ngài cũng quen , căn bản là vô d.ụ.c vô cầu.”

 

Nghe xong, trong đám kẻ khẽ chép miệng buột :

“Khó trách…”

 

Lục Thính An lập tức bắt lấy:

“Khó trách cái gì?”

 

Người nọ sững , vô thức đưa tay che miệng. Không ngờ bản lỡ lời. gượng, quyết định thẳng:

“Thật cũng ở Bùi gia gần hai mươi năm.”

 

Người phụ nữ trung niên lập tức trừng mắt:

“Người quan tâm gì đến việc ông bao nhiêu năm.”

 

Giọng bà tuy nhỏ nhưng đủ cho thấy. Người đàn ông mặt mũi sầm , chút khó chịu khi bẽ mặt đông , liền cất tiếng:

 

“Hồi đó tài xế, chuyển sang việc vặt. Khi Giang Chiêu tiểu thiếu gia bắt đầu học, chính đưa đón hằng ngày. Lúc đó thông minh, lanh lợi, tan học đường về đều kể đủ chuyện trường lớp cho : bạn nào đ.á.n.h , thi cử ai hạng mấy, thầy cô khen ngợi điều gì… từng nghĩ, hai em nhà đều giỏi, chắc chắn thành công. Đại thiếu lúc đó học cấp hai, luôn top lớp. còn nghĩ tiểu thiếu nếu giữ phong độ, khi còn vượt cả .”

 

Con vốn dĩ luôn thiên vị. Ngay cả cha còn bất công, huống chi một tài xế lái xe mỗi ngày gắn bó với Giang Chiêu, tự nhiên sẽ thương nhiều hơn.

 

, chuyện xảy khiến ông thất vọng .

 

Người đàn ông chau mày nhớ , giọng lộ rõ sự tiếc nuối:

“Không từ khi nào, tiểu thiếu bắt đầu trầm lặng hẳn . Ban đầu chỉ là học hành chểnh mảng, đường về cũng ngẩn ngơ, thi cử ngày càng kém, ngủ gật trong lớp, đ.á.n.h với bạn. Có thầy giáo gọi phụ , còn nhờ … giả mạo cha .”

 

“Cái gì?!” Người phụ nữ trung niên hét lên, trừng mắt kinh hãi, “Ông thật ?”

 

là buồn ! Ông già thô kệch mà dám nghĩ thể giả cha của Bùi nhị thiếu một đứa con nhà giàu diện mạo sáng sủa như thế.

 

Người đàn ông đỏ bừng mặt, tức tối:

đương nhiên dám! là chủ, dám từ chối? Cuối cùng vẫn gặp thầy giáo, nhưng chỉ là tài xế. Thầy vốn quý nhị thiếu, còn dặn về báo với Bùi lão và Diệp lão phu nhân, bảo họ chú ý đến tâm lý của , xem từng gặp chuyện gì .”

 

Người đàn ông thở dài, giọng trĩu nặng:

cũng rõ với họ. Tưởng rằng hai vị sẽ để tâm… nhưng ngờ họ chẳng mấy để ý, còn , còn …”

 

Cố Ứng Châu nheo mắt:

“Còn gì nữa?”

 

Bác tài xế tỏ vẻ khó hiểu:

“Họ bảo, nhị thiếu thế nào thì cứ để , cho dù nên cũng chẳng , đại thiếu cũng sẽ bạc đãi .” Ông liếc cửa mấy , xác định bà cụ Diệp ở ngay lưng mới nhịn than phiền:

“Cảnh sát, chỉ là thô kệch, thể hiểu đạo lý lớn, nhưng mấy xem, dạy con như thế đúng ? Một đứa nhỏ như , bắt nó sống dựa quan niệm khác. Khi đó thật sự thấy xót cho nhị thiếu, nhưng chẳng cách nào, chỉ là tài xế, . Sau nhị thiếu mới bắt đầu trốn học.”

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu liếc , trong mắt cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.

 

Cho dù Bùi gia quyết định giao sản nghiệp cho Bùi Hoành Lịch, cũng đến mức ép Bùi Giang Chiêu buông bỏ từ sớm như chứ?

Một học chỉ để kế thừa công ty, chẳng lẽ ai học cũng là để chờ kế nghiệp? Học tập là để rèn năng lực tổng hợp, để khi gặp vấn đề còn cách ứng phó, cũng là tích lũy trải nghiệm từ sách vở và thầy cô.

 

Chẳng lẽ chỉ vì Giang Chiêu quyền thừa kế mà liền buông xuôi, mặc kệ dạy dỗ? Cậu vẫn thể tự vạch đường cho , càng quyền kế thừa thì càng cần học hành chăm chỉ, để thêm nhiều lựa chọn.

 

Khó trách từ một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Bùi Giang Chiêu lớn lên thành thiếu gia lười nhác, sa sút. Trẻ con vốn nhiều khái niệm thị phi, chỉ rằng cố gắng thế nào cũng chẳng bao giờ cha công nhận, thì chi bằng buông bỏ cho nhẹ nhõm. Cực đoan hơn, đứa sẽ tìm đến cách tự hủy để gây chú ý, mà khi thất bại thì tính cách cũng khó mà như xưa.

 

Chưa rõ Giang Chiêu rốt cuộc thuộc kiểu nào, nhưng thể chắc chắn rằng chuyện thoát khỏi mối quan hệ với cha .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/204-2.html.]

 

Lời bà đầu bếp quả thật sai: con vật con từ nhỏ khó thoát khỏi sợi dây buộc, lớn lên cũng chẳng còn giãy giụa. Giang Chiêu cũng thế, khắc sâu trong tiềm thức rằng chẳng liên quan gì đến Bùi thị, nên cũng còn tranh giành.

 

“Đô… đô…”

 

Chiếc điện thoại di động trong tay rung lên. Lục Thính An cúi đầu , thấy hiện lên của Tiểu Hà. Cậu nhớ rõ đó là dãy của Phòng Giám định Ngân Kiểm thuộc sở cảnh sát.

 

“Ngân Kiểm Khoa.” Cậu hạ giọng nhắc Cố Ứng Châu.

 

Cố Ứng Châu gật đầu tỏ ý hiểu, ngẩng đầu với :

“Tạm thời đến đây thôi. Mọi thể ngoài nghỉ, cảm ơn phối hợp. những điều , hy vọng các giữ kín, đặc biệt để Bùi Giang Chiêu và bà cụ Diệp .”

 

Đám hầu xong đều thở phào. Vội vàng cam đoan:

“Yên tâm cảnh sát, chúng , tuyệt đối hé nửa lời.”

 

Nói gì thì , những điều họ tiết lộ tuyệt đối thể để bà cụ Diệp . Nếu để bà thấy hầu ngấm ngầm chê trách chuyện bà dạy con thất bại, e rằng họ khó sống ở Bùi gia.

 

Ngay khi khỏi cửa, bác tài xế còn ngập ngừng :

“Cảnh sát, lúc các vị hỏi bà cụ Diệp, thể đừng nhắc đến những chuyện ? Và… nếu thì giấu giùm phận . Nếu để bà dám xen chuyện chủ tử thì…” Ông lộ vẻ khó xử.

 

Cố Ứng Châu phẩy tay:

“Yên tâm, chúng chừng mực.”

 

Lúc bác tài xế mới nhẹ nhõm:

“Cảm ơn các . Chỉ mong cảnh sát sớm bắt hung thủ g.i.ế.c Bùi . Chừng nào bắt, trong lòng chúng vẫn cứ nơm nớp.”

 

Nói dứt, lượt rời khỏi phòng.

 

Cố Ứng Châu ở cửa, ngoài xác nhận tất cả , mới khép cửa .

 

Ngay lúc tiếng cửa vang lên, Lục Thính An bắt máy Tiểu Hà.

 

Giọng Tiểu Hà bên đầy kích động:

“Lục cảnh sát, kết quả giám định . Trong tim và m.á.u ở tứ chi của nạn nhân đều nồng độ cực cao chất độc, đủ g.i.ế.c c.h.ế.t trong thời gian ngắn. Theo mức độ khuếch tán, khi ăn trúng độc, ít nhất ba bốn phút mới phát tác dẫn đến tử vong.”

 

Mà trong ba bốn phút đó, nạn nhân chịu thống khổ dữ dội, còn hung thủ dùng d.a.o đ.â.m trúng chỗ hiểm, đẩy xuống lầu.

 

Lục Thính An khẽ ừ, thuận thế phân tích:

“Nói cách khác, tại thời điểm hại, gần như còn sức phản kháng, nên mới dấu vết giằng co.”

 

Tiểu Hà xác nhận:

. Trúng độc xyanogen là quá trình cực kỳ đau đớn.” Cậu lật một trang báo cáo, tiếp:

“Pháp y Sầm đoán sai. Thức ăn khác độc, nồng độ cao nhất tập trung ở món bánh cua. Trong dày cũng phát hiện chất độc bám phần bánh cua tiêu hóa, nhưng ở những món khác thì thấp hơn nhiều.”

 

Lục Thính An khẽ gật đầu. Đây là tin : chỉ một món hạ độc sẽ giúp họ giảm đáng kể khối lượng điều tra.

 

Tiểu Hà tiếp:

“Về sợi chỉ tìm thấy nhẫn của nạn nhân, kiểm nghiệm. Đó là sợi tổng hợp, chủ yếu là poly, độ bền và đàn hồi cao, thường dùng trong ngành may mặc.”

 

Lục Thính An chau mày:

“Vậy nghĩa là chúng thể xác định hung thủ chỉ dựa chất sợi?”

 

Tiểu Hà thở dài:

, loại sợi phổ biến quá, mười thì chín mặc quần áo chứa. Nếu đối chiếu từng thì quá phi thực tế. nếu các khoanh vùng nghi phạm, chỉ cần lấy quần áo của họ đem về, vẫn thể so sánh . Dù mỗi xưởng sản xuất đều công thức hóa học khác .”

 

Cậu dừng , bổ sung:

phát hiện một chất khá lạ sợi đó, lẽ sẽ hữu ích cho vụ án.”

 

“Chất gì?”

 

“Yên mật hoàng long.”

 

Lục Thính An lập tức thấy choáng váng, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Trước đây cũng học khá môn hóa, nhưng từng cái tên .

 

Tiểu Hà hiểu, liền giải thích:

Nam Cung Tư Uyển

“Đây là một thành phần trong t.h.u.ố.c diệt cỏ loại ure vàng, là t.h.u.ố.c nội hấp, ngăn cản quá trình tổng hợp chất kích thích sinh trưởng của thực vật, khiến cành lá héo rụi. tra thêm, nó thường dùng cho lúa và một loại cỏ dại lá rộng.”

 

“Lục cảnh sát, điều chứng tỏ hung thủ là trong đội nhân công vườn ở Bùi gia ?”

 

Lục Thính An gật đầu:

“Khả năng cao là . gần đây hầu hết trong Bùi gia đều tham gia sắp xếp yến tiệc, t.h.u.ố.c diệt cỏ cũng chỉ một chạm .” Anh ngừng , bổ sung:

“Dù thì cũng thể loại trừ bớt nghi ngờ ở Giang Chiêu và Đậu Khuynh Quả. Người hầu mới là nhóm đáng ngờ nhất.”

 

“Không hẳn!” Tiểu Hà bỗng cắt ngang.

 

“Hửm?”

 

Tiểu Hà vội vàng :

“Vừa và pháp y Sầm một thí nghiệm. Với sức một đàn ông trưởng thành, trong điều kiện tự giữ thăng bằng, thể đẩy t.h.i t.h.ể xa như hiện trường. Điều đó nghĩa, ngoài nạn nhân, hiện trường ít nhất còn hai hung thủ hợp lực mới thể hất xác xa như !”

Loading...