TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - 167 (2)
Cập nhật lúc: 2025-08-06 04:38:58
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian gà mất trùng khớp với lúc Hoàng Thiên Tranh thừa nhận trộm, chỉ một cách đây hai tháng là sống c.h.ế.t nhận. chuyện đó cũng chẳng quan trọng, chỉ cần với trộm, cộng thêm những lời lẽ ngang ngược, cũng đủ khiến cảnh sát nhiều bắt về thẩm tra.
Kha Ngạn Đống điều xe cảnh sát đến. Hơn nửa tiếng , Hoàng Thiên Tranh đưa tới khu lều trại tạm.
Lần để đến nhận t.h.i t.h.ể lấy lời khai gì, mà bởi vì hiện giờ tổ điều tra trọng án đang đóng quân tại đây, nên tạm thời giữ tại chỗ.
Dạ Lãng Minh vẫn đang ở lều trại, bên ngoài trông t.h.i t.h.ể con trai.
Ngẩng đầu thấy Lục Thính An dẫn Hoàng Thiên Tranh đến, sững một chút, sắc mặt lập tức biến đổi, trở nên dữ tợn.
Còn để Lục Thính An phản ứng, xông tới, giận dữ hét:
“Hoàng Thiên Tranh!”
Chỉ vài bước nhào đến mặt , nắm đ.ấ.m giáng thẳng mặt.
Mắt thường cũng thấy , nửa bên mặt Hoàng Thiên Tranh đánh lệch sang một bên.
“Cái đồ súc sinh! Có thù thì tìm tao đây ! Tại tay với một đứa trẻ? Tại mày g.i.ế.c con tao!”
Lúc , Cố Ứng Châu đang báo cáo hành vi phạm tội của Hoàng Thiên Tranh với Kha Ngạn Đống, động liền đầu sang chỉ thấy Lục Thính An đang cố giữ chặt cổ áo Dạ Lãng Minh, ngăn .
Lục Thính An quá gầy yếu, còn Dạ Lãng Minh đang điên tiết, khiến kéo lùi mấy bước.
“Thính An!”
Cố Ứng Châu cau mày, lập tức bỏ dở chuyện với Kha Ngạn Đống chạy về phía đó.
Kha Ngạn Đống cũng sửng sốt: “Ơ còn báo cáo xong mà!” tình hình bên thì ông cũng hiểu. Dù xét cách thì Hồ trấn gần hơn Cố Ứng Châu nhiều, nhưng xem hành động vô lý.
Thực tế Cố Ứng Châu cũng vội, đến nơi thì thấy Hồ trấn đè Dạ Lãng Minh xuống đất.
Hồ trấn giận dữ quát:
“Làm gì ? Ai cho phép động tay động chân?”
Nam Cung Tư Uyển
Dạ Lãng Minh trừng trừng Hoàng Thiên Tranh như kẻ thù g.i.ế.c cha, nghiến răng nghiến lợi :
“Động tay? còn g.i.ế.c ! Hắn g.i.ế.c con trai ! Là đứa con nuôi suốt bảy năm trời!”
Hoàng Thiên Tranh cuối cùng cũng dậy, nửa bên mặt sưng vù, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi mà chịu. Đầu lưỡi còn l.i.ế.m thấy mùi tanh của máu, đánh bật m.á.u .
Có Hồ trấn chặn ở giữa, thể đánh , chỉ thể hung hăng mắng chửi:
“Ai g.i.ế.c con mày? Mày chỉ giỏi nghi ngờ khác, chứ lo nổi cho con ? Biết rõ bên ngoài kẻ chuyên bắt cóc trẻ con, mà quản nổi Tiểu Quang cho tử tế!”
Dạ Lãng Minh ngờ bênh vực Tiểu Quang, ngẩn :
“Mày gì cơ?”
Hoàng Thiên Tranh lạnh:
“Ai chính nhà các hại c.h.ế.t đứa nhỏ ! Còn đổ hết lên đầu ? thấy cảnh sát nên bắt cả nhà các về điều tra thì hơn! Ai là hung thủ, ai oan, tra cái là rõ ngay!”
Dạ Lãng Minh gầm lên:
“Hoàng Thiên Tranh!”
“Gầm cái gì! Im hết cho !”
Thấy Hồ trấn sắp giữ nổi, Cố Ứng Châu nhanh chóng chen giữa hai . Vừa thấy xuất hiện, hai như dội nguyên một thùng nước đá, giận dữ cũng tạm lắng xuống phân nửa.
Dạ Lãng Minh đẩy Hồ trấn sang một bên, giọng mang theo sự cầu khẩn lẫn bất bình hỏi Cố Ứng Châu:
“Anh cảnh sát, các bắt về thẩm vấn, là nghi ngờ phạm tội ? Có bằng chứng nào cho thấy chính hại c.h.ế.t con trai ?”
Cố Ứng Châu ưa nổi cái kiểu tự cho là đúng đó, lạnh lùng đáp:
“Trước khi bằng chứng xác thực, tất cả đều là nghi phạm như . đưa về vì buộc tội trộm cắp. Nếu cũng thấy thoải mái khi thẩm vấn, thử cảm giác đó luôn ?”
Dạ Lãng Minh thêm gì nữa, chỉ mặt , thèm liếc Hoàng Thiên Tranh lấy một cái.
Thế nhưng Hoàng Thiên Tranh đột nhiên im lặng bởi vì ngay khi đầu, ánh mắt lướt qua tấm màn lều gió thổi hất lên, thấy t.h.i t.h.ể đứa bé đang chiếc ghế dài.
Một tấm vải trắng phủ lên, lờ mờ thể thấy hình nhỏ bé bên đang nhô lên.
Không thể kìm nén , trong đầu Hoàng Thiên Tranh chợt hiện lên cuối gặp Tiểu Quang…
Với kiểu như , bản cũng hiểu rõ bạn bè quanh chẳng qua chỉ là mấy kẻ nhậu nhẹt cùng, chỉ ăn nhậu khoác lác, chẳng ai thật sự quan tâm giúp đỡ gì khi gặp khó khăn. Khi vay tiền trả, bọn họ là những đầu tiên lưng, thậm chí bỏ đá xuống giếng.
Tiểu Quang là một trong ít trong đời từng khiến cảm thấy một chút ấm áp. Bởi vì thằng bé là một đứa trẻ, trẻ con thì hiểu thế nào là nợ nần, cờ bạc, lừa lọc. Chỉ cần cho nó một viên kẹo, nó sẵn sàng tin rằng là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/167-2.html.]
Hôm đó, Hoàng Thiên Tranh vẫn lười nhác như thường lệ, núp đống gạch để nghỉ ngơi. Chính tại đó, gặp Tiểu Quang.
Hắn vốn ưa Dạ Lãng Minh. Ngay đầu gặp thấy ghét cái vẻ ngoài nghiêm túc, đạo mạo của . Đã , Tiểu Quang là con trai , đáng lý ghét cả đứa nhỏ. kỳ lạ là Tiểu Quang khác biệt, một đứa trẻ lanh lợi, thông minh, vẻ ngoài sáng sủa dễ thương, năng lễ phép, tuy trầm tính nhưng trong mắt luôn ánh sáng long lanh.
Có lẽ vì trêu chọc, hoặc cũng thể chỉ đơn giản là ác ý, Hoàng Thiên Tranh cố tình Dạ Lãng Minh ngay mặt Tiểu Quang. Hắn quá tục tĩu, nhưng đủ để một đứa trẻ bảy tuổi hiểu .
Hắn từng chuyện nhiều cố tình chửi cha của những đứa trẻ khác mặt chúng, khiến chúng kích động lao đánh , còn thì chỉ cần dùng một tay là ấn ngã . Trò chơi hoài chán.
Hắn tưởng Tiểu Quang cũng sẽ phản ứng giống , nhất là khi đang chửi mà Tiểu Quang kính trọng nhất. Dạ Lãng Minh vẫn thường khoe về gia đình : vợ dịu dàng đang mang thai, hiền tần tảo, còn một đứa con trai lớn gương mẫu. Mấy ở công trường ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
phản ứng của Tiểu Quang khiến bất ngờ lao , , cũng nổi giận. Chỉ lặng lẽ bằng ánh mắt tò mò.
Hoàng Thiên Tranh bực , mặt :
“Đồ ngu, mày hiểu ? Tao đang chửi cha mày đấy. Mày ‘chó đẻ rác rưởi’ nghĩa là gì hả?”
Tiểu Quang vẫn gì, chỉ cúi đầu im lặng. Một lúc , thằng bé chỉ mắt cá chân của :
“Chú ơi, chú thương .”
Thằng bé câm, chuyện còn rõ ràng nữa là đằng khác.
Mà đúng thật, Hoàng Thiên Tranh lúc đó thương. Khi đang dọn sắt với đám lao động, một thanh thép đ.â.m xuyên qua ống quần . May mà mặc đồ dày, chỉ rách da, ảnh hưởng gân cốt.
Không ai phát hiện thương. Dù kêu đau, cũng chẳng ai quan tâm. Mấy công nhân chỉ lo việc, miễn ảnh hưởng tiến độ công trình là .
Vết thương đó nửa tiếng , m.á.u cũng ngừng chảy, vết rách đất bùn che , qua cũng chẳng ai để ý. Chính còn gần như quên mất, mà Tiểu Quang nhận vì m.á.u thấm qua ống quần, nhuộm đỏ vớ.
Hắn quên chi tiết hôm đó như thế nào, nhưng nhớ rõ: Tiểu Quang là duy nhất nhận thương, còn lôi một miếng băng cá nhân dán cho . Mặc dù miếng băng đó chẳng giúp gì .
Miếng băng cá nhân đó nhăn nheo, nhét trong túi bao lâu , bóc thấy lớp giấy dính sắp bung.
Một cách vô thức, dán nó lên vết thương, lấy trong túi một viên kẹo ném cho Tiểu Quang.
Đôi mắt Tiểu Quang sáng lấp lánh, tươi : “Cảm ơn chú.”
Nghe mà thấy buồn , đứa nhỏ cảm ơn một kẻ mắng chửi cha ? Vậy mà nó thật lòng như thế.
Chỉ một đó thôi, Hoàng Thiên Tranh bắt đầu ấn tượng với thằng bé. Hắn vì Tiểu Quang là con Dạ Lãng Minh mà ghét bỏ, trái còn cảm thấy ấm lòng mỗi khi nhớ đến. Khi nghĩ về thằng bé, thấy thế giới tồi tệ.
Thế mà bây giờ, ai tay sát hại một đứa trẻ như thế? Một sinh mạng còn non nớt, tươi sáng như hoa, giờ chỉ còn lạnh lẽo tấm vải trắng?
Hoàng Thiên Tranh ai tay. trong lòng thầm rủa, kẻ nào dám nhẫn tâm g.i.ế.c Tiểu Quang chắc chắn , cầu cho kẻ đó c.h.ế.t còn thảm hơn cả Tiểu Quang!
Lo sợ Hoàng Thiên Tranh và Dạ Lãng Minh xung đột, Hồ trấn và Lý Sùng Dương tách hai , mỗi đưa một hướng và canh gác nghiêm ngặt.
Bà Dạ thấy Hoàng Thiên Tranh dẫn , trong khi con ngoan ngoãn cảnh sát thẩm vấn, liền lớn tiếng chửi mắng là chổi, còn buộc tội cảnh sát bao che cho kẻ g.i.ế.c .
Chỉ tiếc là chẳng ai buồn để tâm đến bà. Trong cảnh , lôi thẩm vấn cùng là vì nể bà tuổi cao .
“Thế nào? Bên các moi manh mối gì hữu ích ?”
Tại Đại Lãng thôn, hai tổ cảnh sát xuất phát từ hướng đông và tây tiến hành hội hợp.
Tằng Diệc Tường sắc mặt chẳng thể gọi là dễ , nhưng cũng đến nỗi khó coi lắm.
“Đã hỏi qua từng hộ dân trong thôn, ai cũng khen A Hương là . Làm việc tử tế, hàng xóm cho cô một con cá thì cô đáp bằng một miếng thịt. EQ cao, tính tình hòa nhã, cho dù ai lưng, cô cũng giận, ngược còn thể hiện rộng lượng khiến cảm thấy áy náy. Cô cũng hiếu thuận, lâu lâu mấy thứ khéo tay bán lấy tiền, cũng để dành mua quần áo cho bà Dạ mặc… Từng chuyện một kể , chẳng khác gì chuẩn kịch bản sẵn, lấy một lời nào tiêu cực, trái còn mấy buông lời chê trách bà Dạ vài câu.”
Thế nhưng thực tế, phần lớn thời gian A Hương chỉ ở trong nhà, cũng hiếm khi ngoài giao tiếp. Vậy rốt cuộc cách nào mà cô khiến ai gặp cũng quý, ai tiếp xúc cũng khen?
Một khiến một vài thích là chuyện thường. nếu khiến ai cũng yêu quý, thì… hẳn là vấn đề.
Câu đúng: Không ai là hảo cả.
Bên Vệ Hành cũng gặp tình huống tương tự.
khác với Tằng Diệc Tường, ngoài mấy lời khen A Hương, bọn họ còn thu một manh mối khác chính xác hơn là… một nhân vật.
Vệ Hành vươn tay, lôi từ trong bóng râm một đứa bé cao đến tầm eo , chừng bảy tám tuổi.
Đứa trẻ ăn mặc lôi thôi, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ. Ngay khi Vệ Hành kéo , con bé liền nhanh như chớp, bất thình lình cúi đầu cắn chặt lấy tay .
“Má nó!”
Vệ Hành bật một câu chửi thô tục. Trong khoảnh khắc buông tay, đứa nhỏ như một con lươn trơn tuột, lập tức trượt bỏ chạy mất.