Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 448: Bí mật của niệm lực
Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:03:38
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Trúc nhắc nhở: “Vào đi, truyền lời xong rồi thì ra ngay nhé, đừng ở lại trong đó, ta sẽ tìm đồ ăn riêng cho con.”
Hư Linh nhỏ gật đầu, chớp mắt cái đã biến mất.
Thấy xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Trương Đồng ngã xuống đất, n.g.ự.c phập phồng: “Mệt c.h.ế.t ta rồi, đến thở mạnh cũng không dám.”
Mục Trì: “Đợi ta tu đến bát giai, ta cũng muốn truy sát lục giai như thế này!”
Tiêu Trường Phong: “Chúng ta quá yếu.”
Huyền Tịch: “Nếu không phải tiểu sư muội lừa được Hư Linh, ta không biết chúng ta đã c.h.ế.t bao nhiêu lần rồi.”
Minh Nhã Quân: “Lại sống sót thêm một ngày.”
Thiền Tâm: “Không đúng, tiểu sư muội, ngươi lại nói dối?”
Khương Trúc: “Chuyện của Phật tu chúng ta, có thể gọi là nói dối được sao?”
Tám người đồng loạt nằm thở hổn hển trên đất, cả một ngón tay cũng chẳng buồn động đậy. Cung Tiêu Tiêu bò dậy, lần lượt đút đan dược cho từng người.
Hư Linh nhỏ không biết đã chui ra từ lúc nào, rất tự giác trốn vào trong lồng n.g.ự.c của Khương Trúc.
Xung quanh một mảnh hỗn độn, chỉ còn nghe thấy tiếng trò chuyện đứt quãng của bọn họ.
Khi Cổ Viên đến, đúng lúc nhìn thấy một luồng ánh sáng đỏ bỗng nhiên xuất hiện, rồi phóng thẳng lên trời xanh.
Cổ Viên lập tức ngẩn người tại chỗ.
Họ đã g.i.ế.c được Kỳ Thuật.
Đám người Khương Trúc bị luồng ánh sáng đỏ làm cho giật mình, lập tức bật dậy từ mặt đất, cảnh giác nhìn ngóng xung quanh.
Cổ Viên nhìn động tác của bọn họ, lên tiếng ngăn lại: “Không cần đuổi theo, Kỳ Thuật đã chết. Đó chỉ là bí thuật chuyển dời niệm lực mà thôi, dù có đuổi theo cũng vô ích.”
Khương Trúc nhìn hắn ta, hỏi: “Chỉ là chuyển dời niệm lực thôi sao?”
Cổ Viên gật đầu: “Không cần lo lắng, chỉ là chuyển dời niệm lực mà thôi.”
Huyền Tịch nghi hoặc: “Chuyển cho ai?”
“Chuyển cho người đến từ cùng một đại lục.”
Mọi người nhìn nhau, đều có chút không hiểu, Khương Trúc tò mò hỏi: “Người âm hiểm như hắn ta mà còn có lúc vô tư như thế sao?”
Kỳ Thuật chưa bao giờ là kẻ c.h.ế.t đi mà còn giúp đồng bọn, không kéo theo một kẻ đệm lưng thì đã xem như hắn ta có lương tâm lắm rồi.
Cổ Viên lặng lẽ quan sát bọn họ, phía đối diện, Khương Trúc hơi ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với ánh mắt hắn.
Dường như chỉ đến khi chứng kiến Kỳ Thuật bỏ mạng, hắn ta mới thực sự nhìn nhận nhóm Thiên Mệnh giả này.
Một lúc sau, Cổ Viên lên tiếng: “Chắc hẳn là hệ thống Thiên Mệnh đã nói với các ngươi rằng niệm lực mà các ngươi nhận được ở ngoại vực sẽ được giữ lại một tỷ lệ nhất định như sức mạnh vĩnh viễn.”
Khương Trúc gật đầu, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục nói.
“Trừ phần được giữ lại này, toàn bộ niệm lực còn lại sẽ được khuếch đại theo cấp bậc của vị diện mà Thiên Mệnh giả thuộc về, sau đó trả về đại lục tương ứng.”
Lời này khiến cả chín người sững sờ tại chỗ.
Thu Vũ Miên Miên
Cung Tiêu Tiêu ngập ngừng nói: “Có nghĩa là, nếu cấp bậc niệm lực của chúng ta càng cao thì vị diện của chúng ta sẽ nhận được nhiều sức mạnh hơn.”
Cổ Viên gật đầu: “Đúng vậy, các ngươi đừng quên, Thiên Mệnh giả đến đây chính là để đại lục của mình có thể thăng cấp, vì vậy mọi chuyện xảy ra ở ngoại vực đều liên quan đến vận mệnh của từng đại lục.”
“Chỉ có điều chỉ có Thiên Mệnh giả hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm đầu tiên mới đủ tư cách nhận phần thưởng từ Thiên Đạo. Có nghĩa là, Thiên Đạo sẽ dựa vào tu vi của Thiên Mệnh giả đến nơi ban phước để tăng cường sức mạnh cho đại lục tương ứng.”
“Vì vậy nhiều Thiên Mệnh giả sẽ gieo bí thuật, sau khi c.h.ế.t tự nguyện hiến toàn bộ niệm lực cho đồng đội.”
Đến giai đoạn sau, hững người đến từ cùng một đại lục sẽ để lại một người ẩn nấp, chờ đến khi nơi ban phước mở ra.
Như vậy thì dù những người khác có gặp sự cố trong cuộc chiến thì nỗ lực của họ cũng sẽ không trở thành vô ích.
Nghe lời Cổ Viên, không hiểu sao Khương Trúc đột nhiên nghĩ đến chiếc gương mà Kỳ Thuật vừa lấy ra.
Nàng không nghi ngờ gì rằng đó chắc chắn là một bảo bối có thể cứu mạng.
Nhưng rõ ràng là nó đã bị người khác động tay động chân.
Nhưng liệu người ngoài có cơ hội tiếp cận với nó sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-448-bi-mat-cua-niem-luc.html.]
Nếu không phải người ngoài, thì chỉ có thể là người của chính bọn họ. Dù sao tu vi càng cao, sức mạnh vĩnh viễn nhận được càng nhiều, hơn nữa dưới sự hỗ trợ của bí thuật, còn có thể tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của đại lục mẹ.
Nghĩ như vậy, có lẽ cái c.h.ế.t của Kỳ Thuật đã nằm trong dự liệu, cho dù không c.h.ế.t dưới tay bọn họ thì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay kẻ khác.
Còn Sa Huyền và Cổ Viên thì sao?
Thôi thôi, có liên quan gì đến nàng chứ…
Khương Trúc nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ đáng sợ trong đầu, ngẩng đầu hỏi: “Vừa rồi ngươi nói về việc tỷ lệ khuếch đại không đồng đều… là cấp bậc càng thấp, tỷ lệ khuếch đại càng cao sao?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Trường Phong gật đầu nói: “Như vậy cũng xem như là một dạng công bằng.”
Mục Trì có vẻ ngượng ngùng, sờ đầu cười khan: “Vậy ta rút lại những lời nói trước đó, xin lỗi nhé, Thiên Đạo đại nhân.”
“Túc chủ, Thiên Đạo quản lý vạn sự vạn vật, sẽ không so đo với một hạt bụi như ngươi.”
Mục Trì: “?”
“Im miệng!”
Cổ Viên quay đầu nhìn về phía tổ của giao long cách đó không xa.
“Con giao long bát giai này canh giữ không ít bảo vật, chúng ta hãy thu thập lại trước đã.”
Lúc Mục Trì và những người khác dẫn dụ giao long, bọn họ hoàn toàn không kịp nhìn xem nó canh giữ bảo vật gì, cho đến khi lại gần thì mới thấy đó chính là Thái Hư Linh Nhũ.
Có Cổ Viên ở đây, họ cũng không dám trực tiếp ném đồ vào hố đen, hơn nữa bọn họ cũng không biết con giao long trong hố đen đã c.h.ế.t hẳn chưa.
Nhưng mang theo bên người thì có hơi nguy hiểm. Đối với bảo vật, nhóm Sa Huyền còn thính hơn cả chó.
Mặc dù một mình Cổ Viên lấy đi một nửa, mỗi người trong chín người bọn họ chỉ có nửa giọt, nhưng dù vậy bọn họ cũng không muốn để đám Sa Huyền được lợi.
Vốn dĩ bọn họ đã chẳng kiếm được lợi lộc gì trên đường đi.
Vậy nên nhóm người Khương Trúc lập tức nuốt hết Thái Hư Linh Nhũ ngay tại chỗ, còn Cổ Viên thì nghiêm túc thu lại phần của mình.
Chẳng bao lâu sau, vài bóng đen lướt qua bầu trời.
Nhóm của Sa Huyền đã tìm đến.
Nhìn thấy đám người Khương Trúc đầy vết máu, trên mặt đất lại vô cùng hỗn độn, một Thiên Mệnh giả thất giai nhíu mày hỏi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đã đánh nhau với niệm thú sao?”
Nhóm tiểu lâu la Khương Trúc tự giác giữ im lặng, để Cổ Viên lên tiếng giải thích: “Kỳ Thuật muốn g.i.ế.c luyện đan sư, ta đã dẫn hắn ta đến chỗ giao long bát giai, hắn ta và giao long đồng quy vu tận.”
Hắn ta nói ngắn gọn, tuyệt nhiên không nhắc đến Thái Hư Linh Nhũ.
Khương Trúc nhìn Cổ Viên, mặt mày hắn ta bình tĩnh, nói dối mà không đỏ mặt.
Chuyện này xét cho kỹ thì thật sự có chút không bình thường.
Dẫu sao cũng là ba cường giả bát giai giao chiến, vậy mà một đám lục giai như bọn họ lại không hề bị thương. Điều kỳ lạ nhất chính là t.h.i t.h.ể giao long cũng chẳng thấy đâu.
Kỳ Thuật có tu vi bát giai sơ kỳ, cho dù hắn ta tự hủy thì cũng không thể khiến một con niệm thú bát giai trung kỳ nổ thành tro bụi được.
Nhưng…
“Vậy thì đó là do hắn ta tự chuốc lấy. Luyện thêm ít đan dược để dự phòng, sau đó chúng ta tiếp tục lên đường.” Sa Huyền chấp nhận sự thật này một cách rất thản nhiên.
Mấy Thiên Mệnh giả thất giai khác cũng không muốn hỏi thêm.
Nếu phải bày tỏ thái độ thì bọn họ ước gì Kỳ Thuật c.h.ế.t sớm một chút.
Chết một Thiên Mệnh giả bát giai, vừa vặn bớt đi một đối thủ, hơn nữa còn tiện thể trừ khử được một con Giao Long chắn đường, nhất cử lưỡng tiện.
Về phần nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của Kỳ Thuật...
Dù Cổ Viên đã dùng thủ đoạn gì, dù hắn g.i.ế.c Kỳ Thuật là có ẩn tình hay thật sự như lời hắn ta nói là Kỳ Thuật muốn g.i.ế.c luyện đan sư thì chuyện này cũng hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Nếu Cổ Viên và đám lục giai này may mắn có một hai người sống sót ra ngoài, đến lúc đó người của tinh thần đại lục hỏi đến, cũng có cái để truy cứu.
Dù nghĩ thế nào thì đây cũng là một chuyện tốt.
Sa Huyền hoàn toàn không nghĩ rằng cái c.h.ế.t của Kỳ Thuật có liên quan đến nhóm người Khương Trúc, bọn họ chỉ nghĩ là do Cổ Viên ra tay.
Cả nhóm lại quay trở về sơn động, chờ Cung Tiêu Tiêu luyện thêm một lò đan dược mới.