Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 445: Ma tu cũng không rơi lệ
Cập nhật lúc: 2025-05-13 12:07:11
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giới tu tiên, Trung Châu.
“Bây giờ có Liên minh tán tu, cộng thêm toàn bộ Linh tu đều truy nã những tán tu tẩu hỏa nhập ma, số lượng tán tu đến Thượng Ma Tông đã giảm đi rất nhiều.”
“Điều đó là đương nhiên, không chỉ số lượng tán tu giảm mà ngay cả những ma tu trước đây cũng không dám xuất hiện công khai. Ta nghe những người trên chủ gia nói, bề ngoài nói là muốn tiêu diệt những ma tu tẩu hỏa nhập ma nhưng thực chất đang âm thầm đối phó với Ma Tam.”
Một nhóm đệ tử thế gia đang đi trong sơn mạch Cửu Long, bên hông mỗi người đều có mang theo Minh Tâm phù.
Kể từ khi Tam Đại Các sử dụng những ma tu bị bắt để thí nghiệm một thời gian, hầu như Linh tu nào cũng có hai ba tấm Minh Tâm phù bên người.
Người đi phía trước mỉm cười: “Cũng đúng, nếu cứ để như vậy thì ai mà biết được Ma Tam lại sai khiến đám ma tu đó làm điều xấu xa gì.”
Đột nhiên, khí tức của ma tu lao tới từ xa.
Mọi người chăm chú tìm kiếm thì thấy ba bốn Linh tu đang đuổi g.i.ế.c một ai đó.
“Đạo hữu phía trước, mấy ma tu đó đã trúng Minh Tâm phù, phiền ngươi ra tay ngăn cản một chút.”
Gần như ngay khi âm thanh này vang lên, mọi người đều lập tức nhìn về phía những người đang chạy trốn ở đằng trước.
Quả nhiên trên người họ đang tỏa ra khí tức của ma tu bị tẩu hỏa nhập ma!
Bọn họ đã bước vào giai đoạn ủ bệnh!
Nháy mắt, mười mấy đạo linh lực một dũng mà ra, tàn ảnh tại chỗ kéo ra như tia chớp.
Mắt đỏ của Lâu Song đang di chuyển nhanh chóng chợt tối sầm lại, chân nhẹ nhàng nhảy lên một cây bên cạnh rồi Mượn thế không trung, nàng tung người xoay chuyển, lướt qua mấy đạo linh lực đang lao tới.
Vừa chạm đất, Lâu Song lập tức vung tay đánh ra một đạo ma khí cuồng bạo. Lực đạo càn quét quật ngã toàn bộ cây cối xung quanh, chặn đứng đường truy đuổi của đối phương.
Phía sau, một ma tu trọng thương vẫn bám sát Lâu Song không rời, nhưng số lượng Linh tu quá đông, chẳng mấy chốc đã lại áp sát.
Lúc này, Lâu Song thấy Vương Nhân bên cạnh bất ngờ tung quyền, đánh bay một tên ma tu khác. Nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vương Nhân nắm lấy, kéo chạy đi thật xa.
Mấy tên ma tu xung quanh trừng lớn đôi mắt, tức tốc lao đến. Nhóm Linh tu lập tức tản ra, lần lượt chế ngự họ, sau đó một nhóm khác lại tiếp tục đuổi theo.
Vương Nhân mới chạy không xa thì đột ngột phun ra một ngụm máu, ôm n.g.ự.c đẩy Lâu Song ra: “Trở về tông môn, đừng chạy ra nữa.”
Hốc mắt Lâu Song đỏ hoe, nó nắm chặt cánh tay của hắn ta, liên tục lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Nếu đi thì cùng đi, ngươi đã hứa với tỷ ấy là sẽ luôn bảo vệ ta.”
Vương Nhân nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm vẫn không chút d.a.o động. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má Lâu Song, nói: “Ma tu không rơi lệ, trừ phi là để sống sót.”
Hắn ta liếc nhìn về phía sau một cái rồi thở dài nặng nề, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ trùm trên đầu nó.
“"Nhiệm vụ mà tông chủ giao phó, ta chỉ có thể làm đến đây. Cùng ngươi đi được xa đến vậy, ta cũng không hối tiếc.”
Nói xong, hắn ta lập tức bóp nát nửa chai ma khí còn lại trong tay, ma khí theo cơ thể hắn ta tràn vào mũi miệng, xâm nhập vào phổi.
“Chạy đi, chúng ta đều tin ngài ấy, cuối cùng cũng sẽ có ngày ma tu thấy được ánh sáng.”
“Đừng…”
Trước mắt Lâu Song trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy bản thân bị đẩy mạnh về phía trước. Cuồng bạo ma khí lan tràn, cưỡng ép đẩy nàng ra xa.
Mà tại nơi đó, Vương Nhân không hề giãy giụa, chỉ trong chớp mắt đã bị đám Linh Tu truy đuổi theo khống chế.
Các Linh tu dùng linh khí đặc chế buộc những ma tu bị bắt lại với nhau, nhìn về phía xa nói: “Một người chạy thoát, đuổi theo.”
Trong khu rừng ánh sáng lờ mờ, một bóng dáng nhỏ bé lao nhanh qua từng tán cây, lướt đi như một cơn gió.
Lâu Song thường xuyên quay đầu nhìn lại, lòng đầy hoảng loạn. Nó không dám dừng chân, chỉ có thể cắn răng cắm đầu chạy về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-445-ma-tu-cung-khong-roi-le.html.]
Chạy đến một nơi bên vách đá, cuối cùng không còn đường nào để đi, viên đá rơi xuống vách đá, không nghe thấy một tiếng động nào.
Thu Vũ Miên Miên
Lâu Song xoay người định quay lại đường cũ. Nhưng ngay lúc này, cơn gió núi mạnh mẽ thổi qua, cuốn bay mũ trùm đầu của nó.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một luồng linh lực vụt qua, Lâu Song không còn chỗ nào để trốn, nó hét lên một tiếng rồi lập tức bay ra ngoài, lao thẳng về phía vách đá.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ đâu đột ngột xuất hiện hai bóng đen. Một người kéo một người, giống như những bậc thang sống, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay của Lâu Song.
“Trưởng lão Thông Trần bảo chúng ta ra ngoài rèn luyện nhưng cũng không nói gặp chuyện này thì phải làm sao.” Tịch Họa nghiến chặt răng, dùng sức kéo chân Minh Huệ, đế giày suýt bị đá mài rách.
Nửa người Minh Huệ treo lơ lửng giữa không trung, ngước mắt nhìn thì ngẩn người: “Sao lại là ngươi? Ngươi không phải ma…”
Câu nói của cậu bé chưa nói xong thì Tịch Họa ở trên đã la hét ầm ĩ: “Tuyệt quá, có người đến rồi, các ngươi mau tới giúp đỡ!”
Lâu Song nghe thấy tiếng động trên, nghĩ rằng nhóm tu sĩ đã đuổi kịp, nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Huệ, mạnh mẽ kéo một cái.
“Ôi mẹ ơi…”
Ba người cùng nhau rơi xuống dưới trong tiếng kêu của Tịch Họa.
Tịch Họa bị gió thổi không mở mắt được, trong lúc rơi xuống thì tay trái bỗng bị người khác nắm chặt, tiếng kêu lập tức ngừng lại.
Một tay Minh Huệ nắm chặt dây leo to lớn trên vách đá, một tay cố gắng kéo Tịch Họa lên.
Sau khi trèo lên, Tịch Họa lập tức bắt đầu không hài lòng.
“Sao hai người lại nặng như vậy? Một mình ta…”
Giọng Tịch Họa đột ngột ngừng lại khi nhìn thấy một người khác ở trước mặt: “Hả, ngươi không phải là tiểu ma tu tự tìm đường c.h.ế.t kia sao?”
Lâu Song dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tịch Hoạ: “Ngươi mới tự tìm đường chết.”
Tịch Họa khoanh tay, nhìn về phía bên kia, nói trong tiếc nuối: “Ta còn tưởng hôm nay lại có thể tăng công đức, hóa ra người được cứu lại là ngươi, vậy chẳng phải Phật tổ còn phải trừ đi công đức của ta sao.”
“Ngươi…”
Lâu Song xông lên, dáng vẻ trông như muốn đánh nhau với Tịch Hoạ.
May mà Minh Huệ kịp thời ngăn lại: “Đều dừng tay cả đi. Chúng ta cần nhanh chóng nghĩ cách làm sao để lên trên.”
Cậu bé quay đầu nhìn về phía hang động bị dây leo che khuất, dùng tay gạt ra, rõ ràng nhìn thấy trên đó viết bốn chữ Minh Ngộ Động Phủ.
“Đây là động phủ của yêu tăng Đức Ngộ.”
Tịch Họa tò mò chạy tới, hỏi: “Phật tu các ngươi cũng có yêu tăng sao?”
“Ta cũng chỉ từng xem lướt qua trong tháp giam. Nghe nói vị đại sư Đức Ngộ này là người duy nhất đi vào ma đạo mà vẫn phi thăng, cụ thể ra sao thì cũng không rõ, hình như là thành công tu luyện được tà linh lực?”
Minh Huệ có phần ngại ngùng gãi đầu: “Nếu tiểu sư muội ở đây, chắc chắn muội ấy sẽ nhớ rõ.”
Nghe thấy những từ “thành công tu luyện tà linh lực”, Lâu Song quyết đoán chui vào trong hang động.
“Lần này thì chạy nhanh thật, chờ ta tìm cơ hội bôi ít m.á.u lên người của ngươi, đến lúc đó xem ngươi còn kiêu ngạo không…” Tịch Họa lẩm bẩm một mình, vẻ mặt có phần tinh quái.
Minh Huệ cúi đầu dùng Tiểu Linh Thông gửi tin nhắn cho các sư huynh.
Sau đó mới nói: “Đi thôi, chúng ta cũng vào xem.”
Phía bên kia, sau một thời gian yên ổn, Hoàng thành đã dần dần khôi phục lại vẻ phồn thịnh như ban đầu.
Những con phố dài san sát hàng quán, tiếng rao hàng hòa lẫn cùng giọng kể chuyện trầm bổng, khiến cả khu chợ náo nhiệt không ngớt.
“Nói đến đệ tử truyền thừa của Vạn Phật Tông, người có pháp danh Niệm Nhất hét lên một tiếng: ‘Ta nhất định phải c.h.é.m Ma Liên Sơn ngươi!’ Vừa dứt lời, toàn thân toả ra ánh sáng vàng bay đi. Chớp mắt chỉ nghe thiên lôi ầm ầm giáng xuống, tên Ma Tam đó lập tức sợ hãi đến biến sắc, tâm thần không yên…”