Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 355: Vu đạo các nỗ lực, thiên lí tự đồng phong(1)

Cập nhật lúc: 2025-03-28 18:55:33
Lượt xem: 86

 

Trong căn mật thất mờ tối, Khương Trúc nhắm chặt mắt, nằm bất động trên giường. Khuôn mặt nàng tái nhợt, đôi mày khẽ nhíu lại.

Nguyệt Hoa ôm Vạn Quân Kiếm trong lòng, nắm lấy tay nàng, bên cạnh còn có Huyền Tịch, Thiền Tâm và Cung Tiêu Tiêu.

"Thương thế của Niệm Nhất ta đã ổn định, chỉ cần chờ nàng tỉnh lại, tĩnh dưỡng thêm hai, ba tháng nữa là có thể hoàn toàn hồi phục."

Vừa sắp xếp lại đơn thuốc, Cung Tiêu Tiêu vừa nói tiếp: "Nhưng các luyện khí sư của Luyện Khí Các nói, Vạn Quân Kiếm vốn đã bị tổn hại, chưa kịp ký lại khế ước với nàng. Sau đó, nó còn cứng rắn chống đỡ một đòn của tu sĩ Hợp Thể cảnh, làm tổn thương đến căn nguyên... Vì vậy, bọn họ không có cách nào giúp nó hồi phục."

Khác với thần thú có năng lực tự chữa lành, thần khí một khi đã tổn hại thì chỉ có thể tu bổ bằng tài liệu thần cấp, thậm chí có khi còn phải nung luyện lại từ đầu. Kiếm hồn có thể dưỡng thương, nhưng những vết nứt trên thân Vạn Quân Kiếm thì không thể tự hồi phục.

Ma Vương dựa vào vách tường, nói: "Một thanh kiếm chỉ có thể sinh ra một kiếm hồn. Chỉ cần Vạn Quân Kiếm chưa bị hủy diệt, Lôi Thần sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

"Dù mấy thứ tài liệu thần cấp đó khó tìm thật, nhưng con đường tu hành của Trúc Tử còn dài. Chỉ cần có thời gian, kiểu gì cũng tìm được thôi. Thế nên, Lôi Thần người đừng nổi giận, cùng lắm thì bổn vương cũng giúp ngươi tìm xem."

Vạn Quân Kiếm trong lòng Nguyệt Hoa không có phản ứng, có lẽ đang tập trung dưỡng kiếm hồn, không còn sức để trò chuyện.

Nhưng lời của Ma Vương lại khiến những người xung quanh yên tâm hơn nhiều.

Khương Trúc chính là luyện khí sư xuất sắc nhất, chỉ cần có thể sửa chữa, tức là vẫn còn hy vọng.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên, bọn họ kinh ngạc trông thấy một điểm sáng nhỏ màu vàng từ bức tường bay ra, chậm rãi tiến vào cơ thể Khương Trúc.

Ngay sau đó, từng mảng từng mảng ánh sáng vàng kim hội tụ không ngừng chảy vào trong thân thể nàng.

Nguyệt Hoa ngồi bên cạnh bất giác vươn tay ra chạm vào luồng sáng, nhưng chúng lại xuyên thẳng qua lòng bàn tay nàng ta mà không bị ngăn trở.

Huyền Tịch và những người còn lại thấy Khương Trúc vẫn còn trọng thương hôn mê lại phát ra kim quang, Cung Tiêu Tiêu dừng tay, bước nhanh đến bên giường, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ma Vương cũng bất giác đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Trúc đang nằm trên giường.

Đó là sức mạnh từ sự thờ phụng ở Phàm giới.

Nguồn sức mạnh từ sự thờ phụng này của phàm nhân không chỉ giúp Trúc Tử chữa lành thương thế, mà còn nâng cao tu vi nàng lên Nguyên Anh đỉnh phong.

Khoảng nửa nén nhang sau, Khương Trúc từ từ mở mắt.

Đập vào mắt nàng là bức tường đá xám xịt, khiến nàng nhất thời chưa thể hoàn hồn.

Lúc này, Huyền Tịch và mọi người đã vây quanh. Huyền Tịch đỡ nàng ngồi dậy: "Tiểu sư muội, muội có thấy khó chịu ở đâu không?"

Khương Trúc ngơ ngác quay đầu, rồi dường như ngay khi thấy họ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Trưởng lão Đạo Ngộ... Muội không cứu được ông ấy... Ông ấy đã c.h.ế.t rồi..."

Tiếng khóc của nàng khiến cả mật thất chìm vào sự im lặng tang thương.

Thiền Tâm cắn môi, giọng khàn khàn: "Tiểu sư muội, chuyện này không phải lỗi của muội..."

Nguyệt Hoa lau nước mắt cho nàng, nhưng nàng vẫn run rẩy khóc không ngừng: "Ông ấy ở ngay trước mặt muội, muội muốn cứu ông ấy... Nhưng muội... Muội không thể đưa ông ấy đi được..."

Dù Nguyệt Hoa có lau thế nào, nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ về an ủi.

Trong mật thất ngoại trừ tiếng khóc nức nở thì không còn âm thanh nào nữa.

---

Trận pháp Truyền Tống dưới chân núi Vạn Phật Tông đã bị phá hủy. Huyền Tịch, Thiền Tâm, Ma Vương, Nguyệt Hoa và Khương Trúc chỉ có thể men theo con đường mòn, từng bước trèo lên núi.

Vừa vào đến trong tông môn, từ thiền phòng, rừng cây nhỏ cho đến sân luyện võ, tất cả đều bị phá hủy sạch sẽ. Những mảnh vỡ nằm ngổn ngang trên mặt đất, chỉ còn lại những cây trụ đá vẫn sừng sững trước cổng núi.

Dễ dàng hình dung được trận chiến trước đó ác liệt đến mức nào.

Huyền Tịch và Thiền Tâm dọn dẹp t.h.i t.h.ể và vết m.á.u còn sót lại trong Vạn Phật Tông, họ không thể một mình khôi phục lại toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có thể dọn sạch những thứ u ám này trước.

Vạn Quân Kiếm bỗng từ trong tay Nguyệt Hoa bay lên, lơ lửng trước mặt Khương Trúc.

Khương Trúc đưa tay khẽ vuốt lên vết nứt trên thân kiếm, giọng nói đầy áy náy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-355-vu-dao-cac-no-luc-thien-li-tu-dong-phong1.html.]

Thu Vũ Miên Miên

"Xin lỗi, đã liên lụy ngươi."

Giọng Lôi Thần vang lên, yếu ớt nhưng lại trầm tĩnh: "Kiếm nào cũng có lúc tổn hại."

"Đừng có bi quan thế chứ. Trúc Tử chính là luyện khí sư lợi hại nhất, muốn trở thành luyện khí sư cấp thần chẳng phải chuyện khó." Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau.

Khương Trúc xoay người lại, chỉ thấy Bạch Vi đang đứng ở cổng tông môn, từng bước đi về phía bọn họ.

Nàng ấy đã thay bộ tông phục của Vô Cực Kiếm Tông, khoác lên mình một bộ bạch y đơn giản. Mái tóc dài buông xõa sau lưng, trên người không mang theo bất kỳ thanh kiếm nào.

Bạch Vi bước đến trước mặt Khương Trúc, nhẹ nhàng vén lọn tóc trước trán nàng ra sau tai.

Lần đầu tiên, Bạch Vi trông thấy Khương Trúc với khuôn mặt nhợt nhạt đến vậy, không còn vẻ sinh động thường ngày, môi cũng không có chút huyết sắc nào. 

Mái tóc nàng buộc hờ bằng một sợi dây, có lẽ vì chưa hoàn toàn hồi phục nên cả người toát lên một cảm giác mong manh.

Khương Trúc khẽ mỉm cười: "Ngươi đã đột phá Trúc Cơ rồi."

Bạch Vi gật đầu, nhìn nàng nói: "Ta định ra ngoài rèn luyện, cố ý đến chào từ biệt ngươi."

Nụ cười trên môi Khương Trúc thoáng sững lại: "Ngươi đi rèn luyện một mình sao?"

Bạch Vi hơi cúi đầu, nét mặt thoáng ý cười: "Phải. Với tu vi hiện tại, ta không giúp gì được các ngươi. Chi bằng ra ngoài rèn luyện, có thể sẽ tiến bộ nhanh hơn."

Không biết từ đâu, Ma Vương nhảy vào tiếp lời ngay: "Rèn luyện? Ý hay đó! Giờ hầu hết Linh tu đều bận giao chiến với Ma tộc, ngược lại có thể lợi dụng thời cơ. Bổn vương ủng hộ ngươi!"

Nguyệt Hoa đứng bên cũng gật đầu lia lịa.

Bạch Vi bật cười, nhìn Vạn Quân Kiếm trong tay Khương Trúc, nói: "Nói ta nghe, muốn sửa Vạn Quân Kiếm cần những loại thiên tài địa bảo gì? Ta có thể nhân tiện tìm giúp ngươi, biết đâu may mắn lại nhặt được thì sao."

"Cần có Tinh Thần Sa, Cửu Thiên Huyền Ngọc, Long Huyết Lưu Ly Thạch, Thất Thải Thần Thạch..."

Nghe xong, Bạch Vi lập tức nhăn nhó: "Chỉ nghe tên thôi đã biết không dễ tìm rồi."

Khương Trúc nhìn nàng ấy rất lâu, đột nhiên thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Tìm không thấy cũng không sao, nhưng ngươi phải cẩn thận."

Đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Bạch Vi lặng lẽ nhìn nàng, sau đó trịnh trọng gật đầu, xoay người rời đi.

Đi được mấy bước, nàng ấy lại quay đầu, vẫy tay cao giọng nói: "Vu đạo các nỗ lực, thiên lí tự đồng phong!"

"Niệm Nhất, bảo trọng—!"

Khương Trúc đứng tại chỗ nhìn theo nàng ấy, cũng giơ tay vẫy theo.

Bảo trọng…

---

Trong một hang động tối tăm, một người không rõ sống c.h.ế.t nằm giữa một trận pháp đã mất đi hiệu lực. Máu khô bết lại trên cơ thể nàng ta, chuyển thành màu đỏ thẫm.

Nhưng thức hải của thân thể này đã bị khuấy trộn đến trời long đất lở.

Ma khí tràn ngập toàn bộ thức hải, một luồng ma hồn tùy ý qua lại trong đó, không ngừng tấn công linh hồn đang đứng trong thức hải.

Hạng Nhiên vừa gượng dậy đã bị một luồng ma khí đánh trúng bụng, nó hóa thành mãnh thú, hung hăng cắn xé linh hồn nàng ta, xé đi một mảng lớn, khiến linh hồn nàng ta càng trở nên mờ nhạt.

Một tràng cười lạnh lẽo vang lên từ ma khí: "Cho dù ngươi không cam lòng bị ta đoạt xá, thì cũng không thể làm gì được. Ngoan ngoãn để ta đoạt xá đi!"

Từ bốn phương tám hướng, ma khí trong thức hải đồng loạt tràn về phía nàng ta, ép chặt nàng lại, mặc cho nàng ta giãy giụa ra sao cũng không thể thoát.

Từ trong đám ma khí, Ma Âm tách ra, như một con dã thú lao về phía Hạng Nhiên, từng ngụm từng ngụm nuốt chửng linh hồn nàng ta…

 

(1): câu gốc 于道各努力, 千里自同风, là một câu thơ trong bài thơ “Tiễn bạn về phía đông” của nhà thơ Châu Hành Cơ, nghĩa câu thơ là: trên con đường trong cuộc sống của mỗi con người, mỗi người đều phải cố gắng hết sức; cho dù cách xa nhau hàng ngàn dặm, chỉ cần có cùng một tâm niệm, chúng ta đều có thể cảm nhận cùng chung một cơn gió.

 

Loading...