Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 338: “Ngươi thế mà lại gọi nàng là Bồ Tát?”
Cập nhật lúc: 2025-03-13 18:35:49
Lượt xem: 166
Một bên khác, phía trước biên giới phong ấn, một đám Ma tộc đang tụ tập.
Biên giới phong ấn từng bị thất thủ một lần, phải mất rất nhiều công sức mới giành lại được. Điều này khiến cho những kẻ ở lại không dám tùy tiện rời đi, càng không dám điều động quân số lớn sang vương triều Tề Thánh.
Đặc biệt là Ma Phi.
Hắn ta đã quyết định, từ nay về sau sẽ luôn canh giữ trước biên giới phong ấn, cho đến khi phong ấn bị phá vỡ một lần nữa.
Không lâu sau, một Ma tộc có tu vi Nguyên Anh xuất hiện trước mặt hắn ta, Ma tộc kia vươn tay, đưa ra vài chiếc bình chứa đầy ma khí.
Ma khí đậm đặc đến nỗi hóa thành chất lỏng màu đen. Từ trước đến nay, chưa từng có Ma tộc nào có thể lấy được nhiều ma khí đến thế từ biên giới.
Hắn ta cúi đầu, kính cẩn báo cáo: “Ma Tam đại nhân đã thành công rút lui vào sơn mạch Cửu Long.”
Ma Phi nhận lấy ma khí, không nói lời nào, trực tiếp đập vỡ những chiếc bình, chia ma khí cho các Ma tộc xung quanh.
Những Ma tộc đó, kẻ thì bị thương, kẻ thì chỉ đơn giản là muốn trở nên mạnh hơn, tất cả đều tham lam hấp thụ ma khí.
Ma Phi lẩm bẩm: “Mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ phía chúng ta nữa thôi.”
“Nếu Ma Sát không thể thoát ra được trước khi họ phong ấn Ma tộc, Ma Tam tính thế nào?”
Tên Ma tộc kia trả lời: “Ma Tam đại nhân đã bắt đầu chuẩn bị cho việc nuôi dưỡng ma cốt để Âm Vương tái sinh. Dù Ma Sát đại nhân không thể thoát ra, hai vị Ma vương vẫn có thể cảm ứng được Địa Sát Ma Thạch. Chỉ là, sẽ tốn thêm chút thời gian.”
“Ma Tam đại nhân còn căn dặn ta chuyển lời đến Ma vương, mục tiêu của chúng ta, từ trước đến nay, chưa bao giờ là thả toàn bộ Ma tộc ra ngoài.”
Ma Phi im lặng một lúc, rồi phất tay ra hiệu cho hắn ta rời đi.
Một lát sau, hắn ta bước đến gần biên giới phong ấn, ánh mắt dán chặt vào lớp linh lực chắn kín lối ra.
Không quay đầu, hắn ta hỏi: “Ma tộc ở lại vương triều Tề Thánh đã bắt đầu hành động chưa?”
“Bẩm Ma vương, bọn họ đã bắt đầu rồi.”
Thu Vũ Miên Miên
Ma Phi hài lòng gật đầu, ánh mắt tràn đầy tự tin, như thể mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay: “Đợi khi chúng ta có được mười vạn đại quân, ta xem đám hòa thượng kia dùng gì để ngăn cản!”
Hắn ta đưa tay đặt lên lớp linh lực, chậm rãi vuốt ve, đột nhiên dùng sức nhấn mạnh xuống. Lực đạo lớn đến mức khiến ma khí toàn thân hắn ta chấn động.
Ma Phi bỗng buông bàn tay đang run rẩy ra, trên phong ấn linh lực mơ hồ xuất hiện một vết rạn nhỏ.
Biên giới vương triều Tề Thánh—
Đoàn người Khương Trúc đã đến gần một thôn làng hoang vu cách đó không xa. Nhưng lão già tên Tề Tử Khôn cùng hai nam nhân lực lưỡng là Tào Hạ và Trần Biểu nhất quyết không chịu đi tiếp, khăng khăng đòi đi đường vòng.
“Thôn làng này toàn là quái vật ăn thịt người. Những binh lính chúng tôi dẫn theo đều c.h.ế.t ở đây.”
“Đúng vậy. Những người đó đều là huynh đệ từng c.h.é.m g.i.ế.c quân địch nơi biên cương, chỉ đi qua làng này mà toàn bộ đều bị... Ai…”
“Nếu không nhờ bọn họ liều mạng cản lại, chỉ e chúng ta cũng đã bị xé xác rồi.”
“Tiên nhân, hay là chúng ta đi đường vòng đi? Cũng không xa lắm đâu.”
“Các ngươi đều gọi ta là tiên nhân, ta không sợ.” Nói xong, nàng lấy ra một tấm phù, quơ quơ trước mặt ba người, rồi tùy tiện đưa cho Trần Biểu: “Tấm phù này có thể bảo vệ ngươi, thử xem đi.”
Cả Khương Trúc, Ma Vương và Nguyệt Hoa đều nhìn chằm chằm cái người nhận lấy tấm phù, vẻ mặt như thể thúc giục hắn ta mau thử đi.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Trần Biểu dán tấm phù lên người mình. Ngay lập tức, cả người hắn ta bay vọt lên, rồi “rầm” một tiếng, đ.â.m thẳng vào thân cây.
Ma Vương & Nguyệt Hoa: “??(?? ̄?? ̄?)????”
Tề Tử Khôn & Tào Hạ: “(?д?)”
Khương Trúc cười gượng hai tiếng.
Hình như đưa nhầm rồi, hóa ra đây là phi hành phù.
May mắn là nàng đã sớm đặt lên người hắn ta một lớp linh lực hộ thân, nếu không, chỉ e hắn ta đã đập đến vỡ đầu.
Trần Biểu từ trên cây nhảy xuống, cầm tấm phù rách nát trong tay, hào hứng hét lên: “Tiên nhân thật lợi hại, thế mà ta không bị chút thương tích nào!”
Nói xong, hắn ta lại gãi đầu ngượng ngùng: “Chắc là tại ta dán sai cách, làm phí mất một tấm tiên phù.”
Tề Tử Khôn nghe vậy, lập tức chạy đến trước mặt hắn ta, kinh hãi nâng tấm phù đã nát bấy lên.
“Tấm phù này, dù đã nát cũng vẫn cảm nhận được sự phi phàm!”
Tiên nhân quả nhiên không lừa ta!
Ma Vương choáng vàng, nhìn sang Nguyệt Hoa cũng đang ngẩn người, rồi quay lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không phải chứ, các ngươi có phải là... ưm ưm ưm…”. Đầu óc bị hỏng rồi không.
Lời chưa dứt, Khương Trúc đã bịt miệng hắn lại, sau đó giả vờ ho khan hai tiếng: “Đúng đúng, ngươi nói đúng. Ta sẽ dạy các ngươi cách dán phù, phải làm thế này, hiểu chưa?”
Thế là, giữa vùng rừng núi hoang vắng, xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ:
Hai viên võ tướng cao lớn cùng một lão già, đều nghiêm túc cúi đầu, nhón từng ngón tay như cánh hoa lan để tập cách dán phù. Vì sợ lãng phí tiên phù, bọn họ chỉ dám dán vào không khí.
Khương Trúc cố nhịn không cười thành tiếng, nhưng Ma Vương và Nguyệt Hoa thì chẳng giữ hình tượng, cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-338-nguoi-the-ma-lai-goi-nang-la-bo-tat.html.]
“Tiên nhân, động tác này của chúng ta đúng chưa?” Tào Hạ cười ngây ngô hỏi.
“Đúng, đúng, học giỏi lắm.”
Khương Trúc vừa cười vừa đáp, nhưng lời nói chưa dứt, từ trong thôn làng bỗng xuất hiện một đôi mắt đỏ rực.
Lũ ma vật đã ngửi thấy hơi thở của họ, kết thành quần đội ùn ùn kéo đến như ong vỡ tổ.
Nụ cười trên môi Khương Trúc lập tức tan biến. Nàng không quay đầu lại, chỉ nói: “Đứng yên ở đây, đừng động đậy. Ta đi xử lý một chút rồi quay lại.”
Tề Tử Khôn cùng hai người kia dừng động tác, ánh mắt đồng loạt nhìn theo bóng dáng Khương Trúc.
Động tác của nàng rất thong thả, mái tóc buộc bằng sợi dây đỏ phía sau lưng giây trước còn đung đưa theo gió, giây sau, nàng đã biến mất khỏi vị trí.
Một luồng kim quang không ngừng lóe lên giữa những bóng đen. Những bóng đen đó như bị đông cứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Chỉ trong một nhịp thở, Khương Trúc đã xuất hiện ở phía cuối cùng của toàn bộ bóng đen. Nàng giơ hai ngón tay lên, khẽ phẩy nhẹ, môi mấp máy: “Nổ—!”
Những bóng đen bị dán bùa đồng loạt phát nổ.
Tuy nhiên, trên bãi đất trống, vẫn còn một con đứng bất động tại chỗ. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm lá bùa trên trán nó khẽ bay phấp phới.
Khương Trúc lập tức lao đến trước mặt nó, cúi người xuống, một tay gỡ lá bùa ra, nghiêng đầu nhìn từ dưới lên: “Ủa?”
Ngay lúc đó, con ma vật đột nhiên ra tay tấn công.
Khương Trúc nhanh chóng xé lá bùa cũ đi, rồi dán một lá bùa mới lên, sau đó thoắt cái đã lùi về phía xa hơn trăm mét, quay lại nhìn Ma Vương cùng những người khác, bất lực lắc đầu.
“Lại dán nhầm nữa rồi. Haiz, mấy cái bùa này nhìn hình giống nhau quá, vẽ nhiều rồi dễ nhầm lắm.”
Tề Tử Khôn cùng hai người còn lại hơi nghiêng đầu, nhìn về phía sau nàng.
Vừa vặn thấy khoảnh khắc lá bùa phát nổ.
Trong lòng bọn họ càng thêm phấn khởi.
Quả nhiên vương triều của bọn họ đã tìm được người lợi hại nhất!
“Đi thôi, tiếp tục lên đường.” Khương Trúc phủi tay, quay người định rời đi.
Tề Tử Khôn suy nghĩ một chút, rồi nói với Trần Biểu: “Làm phiền Trần tướng quân đi vào thôn xem còn ai sống sót không.”
“Không cần đi, không còn ai đâu.” Khương Trúc vốn là tìm theo ma khí mà tới, ngay từ đầu nàng đã dùng thần thức kiểm tra rồi.
Ba người Tề Tử Khôn mím môi.
“Đi thôi, đi thôi. Chúng ta còn phải cứu những người khác nữa, không có thời gian để các ngươi buồn đâu.” Khương Trúc vẫy tay, giọng điệu nhẹ nhàng, bước nhanh về phía trước.
Ba người Tề Tử Khôn vội vàng chạy theo, vừa đi vừa gọi to: “Bồ Tát, ngài từ chờ chúng ta với!”
Bước chân của Khương Trúc khựng lại. Nàng nghiêng đầu, chỉ vào mình, hỏi:
“Ngươi gọi ta là Bồ Tát?”
Nguyệt Hoa cũng tò mò nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Ma Vương thì hét lên đến nứt cả giọng, âm thanh vừa cao vút vừa chói tai: “Ngươi thế mà lại gọi nàng là Bồ Tát?!?”
Nàng giống Bồ Tát chỗ nào chứ?!?
Rốt cuộc là làm sao giống được chứ!!!
Hắn cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng không thể hiểu nổi. Nếu trong Tu Tiên giới có một người nào đó thấy Khương Trúc giống Bồ Tát, thì hắn– Cửu Phi– sẽ lập tức đổi tên mình đọc ngược lại!
Cả danh hiệu Ma Vương cũng đọc ngược lại luôn!
Tào Hạ xoa đầu ngại ngùng: “Chẳng lẽ ngài không phải Bồ Tát sao?”
Vẻ Trần Biểu và Tề Tử Khôn cũng đầy lưỡng lự.
Chẳng lẽ họ đã nhầm?
Khương Trúc trừng mắt nhìn Ma Vương đầy đe dọa.
Sao hả?
Bọn họ gọi ta là Bồ Tát thì liên quan gì ngươi?
Nàng quay đầu, thái độ lập tức thay đổi, nói với ba người: “Tất nhiên ta là đúng Bồ Tát rồi! Bồ Tát sẽ mang các ngươi bay!”
Nói xong, nàng vận linh lực, nhấc bổng cả ba người lên, “vèo” một cái đã không còn thấy bóng dáng.
Để lại Ma Vương đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ vẩn vơ, giống nhau về giới tính, chẳng phải cũng là một kiểu giống nhau sao.
Sau khi tự thuyết phục bản thân, hắn vội vàng kéo theo Nguyệt Hoa, hấp tấp đuổi theo.