Tiểu sư muội nói Thần kinh cũng là Thần - Chương 15: Nói rồi thì ngươi lại không vui
Cập nhật lúc: 2024-10-20 17:29:48
Lượt xem: 66
“Đoán xong rồi.” Khương Trúc mở mắt ra, nàng chăm chú nhìn đám người của Phong Thanh Tông: “Ai trong các ngươi xem trước?”
Tô Thiên Tuyết thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nàng ta lấy mười viên linh thạch trung phẩm ra rồi đưa qua cho nàng: “Số linh thạch này đủ cho tỷ sống tốt trong một khoảng thời gian, sau khi đi rồi thì tránh đầu sóng ngọn gió đi.”
Mí mắt của Khương Trúc giật liên hồi.
Thần kim.
“Vậy thì bắt đầu từ ngươi đi.”
“Tô Thiên Tuyết, từ nhỏ đã sống ở Thất Hiệu Nhai trong một con ngõ ở thành nam của Hoàng Thành, năm mười ba tuổi được tông chủ của Phong Thanh Tông thu nhận về làm thân truyền.”
Giọng của nàng không to không nhỏ, đủ để mọi người đều nghe thấy.
“Chết tiệt, Thất Hiệu Nhai sao? Nơi đó không phải ổ của mấy tên ăn mày sao?”
“Trời ơi, không ngờ tiểu sư muội như vậy mà lại lớn lên từ ổ của mấy tên ăn mày.”
Sắc mặt của Tô Thiên Tuyết vô cùng cứng đờ, bàn tay cầm linh thạch của nàng ta cũng run lên.
Nàng ta vô cùng chú ý đến thân thế của mình, cho nên ngoại trừ sư phụ và các sư huynh đệ ra thì nàng ta không hề nói chuyện này có bất cứ người nào biết.
Khương Trúc mỉm cười ngây thơ: “Ta đoán đúng không?”
Vũ Văn Vân không đành lòng nhìn thấy tiểu sư muội của mình bị dày vò như vậy liền giơ tay kéo nàng ta ra phía sau mình, trong mắt tràn đầy thù địch mà nhìn Khương Trúc.
“Tiểu sư muội của ta có tư chất thông minh, sở hữu song linh căn cực phẩm, sư phụ còn cảm thấy may mắn khi thu nhận được thiên tài như muội ấy, ngươi là thứ gì mà cũng có tư cách nói muội ấy như thế.”
Xung quanh nàng có tiếng mọi người ồ lên.
“Trời ơi, chẳng phải nói là nàng ta có thủy linh căn cực phẩm sao?”
“Dung mạo trời sinh thế này đã khiến người ta sinh lòng ngưỡng mộ rồi, chẳng trách Phong Thanh Tông xem nàng ta như bảo bối.”
“Này, nếu vị bán tiên này chọc đến tiểu sư muội của họ, hẳn là sẽ bị cả tông môn chán ghét.”
Vũ Văn Vân nhẹ nhàng trấn an Tô Thiên Tuyết mấy câu rồi quay đầu lạnh lùng nói với Khương Trúc: “Ta mặc kệ tại sao ngươi lại mang đầy thù địch với tiểu sư muội của ta, nhưng hôm nay Vũ Văn Vân ta đã nhớ kỹ rồi.”
Huyền Tịch và Minh Huệ đồng thời đứng ra trước bảo vệ Khương Trúc, cảm giác như nếu có ai dám động thủ thì họ sẽ lập tức đánh trả.
Ai mà chẳng có sư huynh!
Tiểu sư muội của họ cũng có sư huynh bảo vệ!
Trong lòng Khương Trúc thầm mắng một câu ngốc quá.
Một thời gian rồi không gặp, người này vẫn khiến cho người khác mở rộng tầm mắt.
Nàng đứng dậy phủi áo choàng, chấp hai tay sau lưng rồi nhàn nhạt nói: “Được thôi, nếu đã như vậy thì ta cũng không nói về tiểu sư muội của ngươi nữa, ta nói về ngươi vậy.”
“Vũ Văn Vân, nguyên danh là Tôn Thạch Ảnh, năm đó ngươi ba tuổi thì độc tử của Vũ Văn gia qua đời một cách khó hiểu, mà tình cờ ngươi lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với hắn ta nên mới được đưa đến Vũ Văn gia…”
Nàng vừa nói ra câu này thì mọi người có mặt đều khiếp sợ.
Huyền Tịch và Minh Huệ trừng to hai mắt, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Vũ Văn Vân.
Ngay cả Tô Thiên Tuyết cũng tỏ vẻ khó tin.
Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở xung quanh, lúc này thật sự Vũ Văn Vân rất hốt hoảng.
Chuyện này chỉ có trưởng lão thân tộc của Vũ Văn gia mới biết, ngay cả tông chủ của Phong Thanh Tông cũng không biết.
Hắn ta vội vàng giải thích với tiểu sư muội: “Tiểu sư muội, muội phải tin ta, thật sự ta là huyết mạch của Vũ Văn gia, nếu muội không tin thì có thể kiểm tra…”
“Ta còn chưa nói sư huynh không phải người của Vũ Văn gia mà.”
Nghe như vậy Vũ Văn Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn ta mỉm cười dịu dàng với Tô Thiên Tuyết: “Nhìn xem, tiểu sư muội, thật sự ta không lừa muội…”
Khương Trúc ma mãnh bổ sung thêm: “Chỉ có điều nương của ngươi là nữ tử thanh lâu, cha của ngươi…”
“Đủ rồi! Ngươi câm miệng cho ta.” Vũ Văn Vân lạnh giọng ngắt lời nàng.
Khương Trúc trợn trắng mắt: “Ta nói rồi ngươi lại không vui.”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả?” Vũ Văn Vân thật sự sợ rồi.
Hắn ta sợ mọi chuyện sẽ bị nàng vạch trần, cho nên bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng khiến nàng ngậm miệng lại.
Khương Trúc tươi cười: “Vậy thì chứng minh là ta thành công rồi nhỉ? Nếu như các ngươi còn không tin thì…”
Nàng liếc nhìn tất cả những người có mặt ở đó: “Ta có thể ngẫu nhiên chọn vài người rồi nói.”
Mọi người đúng xung quanh liên tục lùi về sau ba bước, bọn họ sợ bị nàng chọn trúng.
Ai mà chẳng có chuyện xấu, nếu bị nói ra thì rất khó coi.
Huyền Tịch vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Nếu đã như vậy thì mọi người xem cũng hiểu chúng ta không phải là kẻ lừa gạt rồi, thân là thân truyền của Phong Thanh Tông, chắc các ngươi sẽ không lấp l.i.ế.m đâu nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-15-noi-roi-thi-nguoi-lai-khong-vui.html.]
Minh Huệ chỉ vào ông chủ: “Còn ông nữa, xin lỗi chúng ta đi, chúng ta không phải kẻ lừa gạt cũng không phải kẻ trộm.”
Khương Trúc huyênh hoang dựa vào cờ hiệu có dòng chữ “Khương bán tiên” của mình, đợi người của Phong Thanh Tông đưa linh thạch cho mình.
Có nhiều ngươi nhìn như vậy thì bất luận là vì Phong Thanh Tông hay là vì Vũ Văn gia thì Vũ Văn Vân cũng không thể không giữ lời hứa được.
“Ta không nghèo hèn đến mức có chút linh thạch như vậy cũng không đến mức quỵt của ngươi.”
“Nói đi, bao nhiêu?”
Khương Trúc bẻ khớp ngón tay: “Một lần ba bằng ba, ba lần ba bằng chín, ba bình phương của ba… năm mươi.”
“Ta đoán một lần sẽ thu của các ngươi năm mươi viên… linh thạch thượng phẩm là được rồi.”
“Ừm… ta đoán cho ngươi và tiểu sư muội của ngươi mỗi người một lần, theo lý thì nên tính của ngươi hai lần, nhưng ta có lòng thiện nên chỉ tính của ngươi một lần thôi.”
Một lần năm mươi linh thạch thượng phẩm, hai lần là một trăm linh thạch thượng phẩm, gấp mười lần…”
Thu Vũ Miên Miên
Sau khi tính xong thì sắc mặt của Vũ Văn Vân tối sầm lại.
Hắn ta không mang theo nhiều linh thạch như vậy.
Nhưng lại có rất nhiều người đang nhìn…
“Không phải chứ, không phải chứ, chỉ có chút linh thạch thế này mà độc tử của Vũ Văn gia cũng không lấy ra được, đừng nói là hắn ta không mang huyết mạch của Vũ Văn gia thật đấy chứ?” Huyền Tịch khinh thường nói lớn.
Mắng người hay oán hận người khác thì hắn ta không nói ra được nhưng nói móc người khác thì hắn ta nói được.
“Ngươi đừng ồn ào nữa.” Khi nghe thấy hắn ta lại bắt đầu nói đến chuyện này, Vũ Văn Vân vội vàng quát lớn: “Ta có linh thạch, nhưng mà quả thật ta không mang theo nhiều như vậy, ngày khác ta…”
Ngày khác? Còn muốn ngày khác nữa?
Có quỷ mới biết ngày khác hắn ta có quỵt nợ hay không.
Khương Trúc học theo bộ dạng của Huyền Tịch, nàng lạnh lùng nói: “Không phải chứ, không phải chứ, thân truyền của Phong Thanh Tông lại nghèo như vậy à? Đó là một trong ngũ đại tông môn đấy…”
Sau khi thân thế của Vũ Văn Vân bị lộ ra thì sắc mặc của Tô Thiên Tuyết không tốt lắm, bây giờ nàng ta cũng không thèm che giấu bực bội nữa.
Nhưng nàng ta cũng không có cách nào, vì thể diện của Phong Thanh Tông mà cũng vì thể diện của nàng ta, cho dù có xót số linh thạch này thế nào thì cũng phải bỏ ra.
“Câm miệng hết đi, ta trả giúp sư huynh.”
Tô Thiên Tuyết lấy ba trăm viên linh thạch thượng phẩm từ túi trữ vật ra đưa cho sư huynh nhà mình.
Trong mắt Vũ Văn Vân tràn đầy cảm động, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng áy náy khi không nói chân tướng của mình cho nàng ta biết.
Tuy rằng Tô Thiên Tuyết giận Vũ Văn Vân vì thân thế bất kham đó của hắn ta nhưng trên mặt nàng ta vẫn thể hiện ra thái độ như không quan tâm, nàng ta chỉ trách hắn ta không nói sự thật.
Vũ Văn Vân thấy Tô Thiên Tuyết không phớt lờ hắn ta thì mới nhẹ nhõm hơn.
Hắn ta quay đầu nhìn ba người ở đối diện, trong mắt ngập tràn lạnh lẽo: “Ta hy vọng ngươi có thể cầm chắc được số linh thạch này.”
Hắn ta gia chú linh lực trên túi trữ vật rồi ném mạnh qua cho Khương Trúc, khí tức của Kim đan mang theo tầng tầng lớp lớp gió mạnh khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Gió mạnh thổi bay vạt áo của Khương Trúc, nàng không mở mắt ra được nên phải giơ tay lên che trước mặt mình.
Tốc độ của túi trữ vật cực nhanh, giống như chẻ tre, nhưng khi còn cách nàng hai bước thì nó không thể chạm đến.
Bởi vì có một thân ảnh kiên định đứng chắn trước mặt Khương Trúc, thay nàng nhận lấy túi trữ vật.
Huyền Tịch nhướng mí mắt lên nhìn rồi lãnh đạm nói: “Có cầm chắc được hay không, các vị nhìn cho rõ.”
Chỉ thấy đột nhiên hắn ta dùng sức rồi có một âm thanh giòn tan vang lên, toàn bộ linh lực của đối phương đều bị bóp vỡ.
Nhìn thấy tình hình này, khuôn mặt của Vũ Văn Vân trầm xuống, hắn ta hiểu rõ rằng phỏng chừng hôm nay hắn ta không thể không chịu thiệt.
Có lẽ rằng sợ mất mặt cho nên đám người của Phong Thanh Tông không nói một lời nào, sau đó họ nhanh chóng bỏ đi.
Nhìn thấy họ đã đi rồi thì Huyền Tịch quay người lại nhét túi trữ vật vào lòng Khương Trúc, cong môi cười: “Tiểu sư muội lợi hại thật, một ngàn linh thạch thượng phẩm đã đến tay rồi.”
Khương Trúc đắc ý nâng cằm lên: “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng làm sao mà muội biết nhiều như vậy? Muội biết đoán mệnh thật à?”
Khương Trúc chậm rãi nói: “À, ta và Tô Thiên Tuyết đều từ ổ ăn mày mà ra, hơn nữa trước đây ta là đệ tử nội môn của Phong Thanh Tông, cho nên ta mới biết vài chuyện, sau này vì ta không đủ l.i.ế.m chó nên mới chạy đi.”
Vẻ mặt của Huyền Tịch như nói muội yên tâm đi, Vạn Phật Tông của chúng ta tuyệt đối không có chó đâu, hắn ta vô cùng tự hào nói:
“Tu sĩ trên thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn, Phật môn ta chiếm một nửa. Đây đều là duyên phận thôi tiểu sư muội, quyết định của muội rất chính xác, Vạn Phật Tông mới là bến đỗ chân chính của của muội.”
Khương Trúc suy nghĩ về lời hắn ta nói, hồi lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ rồi bày tỏ sự đồng tình.
Nói xong, Khương Trúc quay đầu nhìn ông chủ đã bị dọa đến hồn phi phách tán: “Còn ngươi nữa, suýt nữa thì ta quên mất, ngươi nên xin lỗi chúng ta rồi nhỉ?”
Không còn ai giúp đỡ nên ông chủ đó cũng không dám giở trò gì, lão ta thành thật xin lỗi vì sợ bị liên lụy.
Chuyện bên này xong rồi.
Ba người họ lại đi dạo trên đường tìm bảo vật, vì có Phong Thanh Tông hào phóng tài trợ cho nên họ cũng mạnh tay tiêu rất nhiều tiền.